Tư Văn Hùng ngước mắt lên nhìn.
Lúc này, ánh mắt ông ta không hề thu liễm giống như trước mặt người ngoài, mà mang theo vài phần tiếc nuối, vài phần nhung nhớ nhìn An Nhiên, như là thông qua cô để nhìn người khác.
An Nhiên thoải mái hào phóng để cho ông ta nhìn.
Thật lâu sau, Tư Văn Hùng mới khàn giọng nói: “Con rất giống mẹ con… Ngồi đi!”
An Nhiên ngồi đối diện ông ta.
Tư Văn Hùng không nói gì khác, chỉ là nhắc đến một vài chuyện cũ, nhắc đến cảm giác kinh diễm khi mình gặp mẹ An Nhiên: “Lần đầu tiên gặp bà ấy, bà ấy giống như một con thú nhỏ mềm mại đâm vào trong thế giới của bố. Nếu có thể, bố sẵn lòng coi bà ấy như bảo vật.”
“An Nhiên, con rất giống mẹ con, dễ khiến người ta yêu thương.”
Đại khái là vì có địa vị cao, có cực nhiều quyền thế, nên khi đàn ông nhớ đến hồng nhan năm xưa, đều mang theo một chút tiếc nuối. Nhưng nghe vào tai An Nhiên, lại chỉ thấy tràn đầy mỉa mai.
Cô cố gắng đè nén cảm xúc: “Ông đã lừa bà ấy! Ông nói với bà ấy là ông chưa kết hôn, chưa có vợ… Vậy nên bà ấy năm hai mươi tuổi mới theo ông, một người đàn ông gần bốn mươi tuổi!”
Tư Văn Hùng than nhẹ: “Bố thật sự yêu thích bà ấy!”
An Nhiên cười lạnh: “Đối với bà ấy mà nói, sự yêu thích của ông là tràn đầy tội lỗi! Có lẽ ngay từ đầu, ông thật sự yêu thích bà ấy. Nhưng đến khi bà ấy mang thai con của ông, uy hiếp đến gia đình của ông, thì bà ấy lại giống như một cái giẻ lau bị ông dùng rồi ném. Ông biết bà ấy phải làm sao để sinh con không? Ông biết bà ấy có bao nhiêu khổ sở không? Ông biết đứa nhỏ kia phải sống cuộc sống khốn khó thế nào không? Ông không hề biết! Ông chỉ ích kỷ mà nhớ nhung khi ông cần…”
An Nhiên nói bằng giọng nghẹn ngào: “Ba năm trước đây, nếu tôi có một gia đình bình thường, thì tôi và Hoắc Doãn Tư sẽ không đi đến bước đường này. Bây giờ, ông dựa vào cái gì muốn làm bố hiền con ngoan?”
Tư Văn Hùng nhắm mắt lại: “Con hận bố hả?”
An Nhiên lắc đầu, nói: “Tôi không hận ông! Người hận ông là mẹ tôi mới đúng! Ông có lỗi với bà ấy, mãi cho đến khi chết bà ấy đều không tha thứ cho ông! Có điều, hiện giờ ông và bà ấy không có quan hệ gì cả. Tôi hi vọng ông đừng liên hệ với tôi, tôi vĩnh viễn sẽ không mang họ Tư.”
Tư Văn Hùng cười ha ha.
Ông ta nhìn An Nhiên, trầm giọng nói: “Con vẫn còn trẻ tuổi lắm. Dù con muốn gả đến nhà họ Hứa hay nhà họ Hoắc, thì con cũng phải có được chỗ dựa mạnh mẽ, mới có thể ngồi ổn vị trí được.”
An Nhiên cảm thấy mình và ông ta không phải người một đường.
Cô đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Tôi không có dã tâm đến thế. Với tôi mà nói, một căn nhà, một chiếc giường, một bữa cơm… là đủ rồi.”
Dứt lời, cô không chút lưu luyến mà bỏ đi.
Bọn họ thậm chí không nói thêm gì về chuyện của mẹ cô.
Lúc An Nhiên đặt tay lên tay nắm cửa, giọng nói nặng nề của Tư Văn Hùng truyền đến: “Con sẽ hối hận, An Nhiên, bố thật lòng muốn bồi thường cho con, chỉ cần con gọi bố một tiếng bố.”
An Nhiên hơi khựng lại, nỉ non: “Tôi… không có bố!”
Nói xong, cô đi thẳng ra ngoài, phía sau vang lên tiếng cốc trà vỡ vụn.
An Nhiên không thèm để ý.
Tư Văn Lễ khuyên: “Anh đừng sốt ruột, ít nhất cũng phải cho con bé thời gian giảm xóc chứ!”
Tư Văn Hùng chỉ ra cửa: “Đã cho nó ba năm rồi còn gì, vậy mà nó còn chưa nghĩ thông suốt! Đầu óc của nó luẩn quẩn giống hệt mẹ nó vậy, làm vợ nhỏ có gì không tốt, cứ phải ầm ĩ với anh là anh lừa bà ấy…”
Tư Văn Lễ trầm giọng nói: “Anh đúng là lừa bà ấy mà!”
Tư Văn Hùng: …
An Nhiên đi thẳng ra ngoài, đêm đã khuya, tâm trạng hiện giờ của cô tệ hơn trước đó rất nhiều.
Trong đại sảnh, Hoắc Doãn Tư còn đang ngồi, chỉ là tỉnh táo hơn lúc nãy rất nhiều.
Thấy An Nhiên, anh cầm áo khoác lên, nói: “Để anh đưa em về.”
An Nhiên từ chối: “Công ty có xe.”
Dưới ánh đèn, khuôn mặt Hoắc Doãn Tư rất đẹp trai: “Anh bảo tài xế của em về trước rồi.”
“Hoắc Doãn Tư, anh…”
Hoắc Doãn Tư cười khẽ, khoác áo khoác lên vai cô, nói: “Coi như đi dạo tiêu hóa thức ăn đi. Món Nhật ở đây khó ăn quá!”
Đại khái là vì trong lòng rất khổ sở nên An Nhiên muốn có người bên cạnh mình.
Vậy nên cô không từ chối anh nữa.
Gần hội sở có con sông, cảnh đêm buổi tối khá đẹp, hai người lẳng lặng dạo bước…
Hoắc Doãn Tư ngậm điếu thuốc lá, gật nhẹ đầu với cô, hỏi cô có ngại hay không.
An Nhiên mỉm cười.
Hoắc Doãn Tư cúi đầu châm thuốc lá, rồi phả ra một làn khói dài… Anh vịn lan can, hỏi cô: “Em coi trọng con trai tổng giám đốc Hứa không?”
An Nhiên kéo kéo áo khoác trên người. Áo khoác có mùi thuốc lá độc đáo từ trên người Hoắc Doãn Tư. Khuôn mặt non mềm của cô lướt qua cổ áo, mang theo vài phần say đắm…
Hoắc Doãn Tư lẳng lặng nhìn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, chiếc cổ thon dài…
Anh gọi cô một tiếng: “An Nhiên!”
An Nhiên ừ một tiếng, nghiêng đầu nhìn anh: “Sao hôm nay anh lại tới đây?”
Hoắc Doãn Tư không trả lời cô.
Anh chỉ là tiếp tục nhìn cô, nhìn cơ thể cô bị chiếc áo khoác của mình che phủ…
Một lúc lâu sau, anh đi lên cúi đầu xuống.
Anh luồn bàn tay vào trong áo khoác, đầu chạm đầu với cô, giọng nói nhỏ nhẹ khàn khàn: “Áo ấm không? Anh thấy em có vẻ rất thích!”
Anh vừa nói vừa chạm vào eo cô, vuốt ve vòng eo cách một lớp áo sơ mi lụa.
An Nhiên hơi ngửa ra sau, nhưng bị anh kéo trở lại.
An Nhiên thừa nhận, cô bị anh tán tỉnh thành công rồi.
Có lẽ là vì mới uống rượu, cũng có lẽ là vì tâm trạng không vui, tóm lại đêm nay cô muốn thả bay mình… Cô để mặc cho anh vỗ về, cuối cùng bọn họ hôn nhau.
Môi răng dây dưa, tới tới lui lui, lặp lại mấy lần.
Hoắc Doãn Tư hầu kết lăn lộn, cúi đầu hỏi cô: “Muốn đi đâu?”
Bọn họ đều là nam nữ thành niên, cái loại hiểu biết kia đều có, hơn nữa bọn họ đã từng tiếp xúc thân mật nhiều lần, vậy nên An Nhiên không làm ra vẻ, nhẹ nhàng ôm eo anh, lẩm bẩm: “Đi khách sạn đi!”
“Em chắc chưa?”
Hoắc Doãn Tư lại cúi người hôn cô, hôn rất lâu rất lâu, để cho cô có thời gian đổi ý.
Có điều, đêm nay An Nhiên muốn thả bay mình, vậy nên cô không gọi anh dừng lại. Bọn họ đi khách sạn năm sao gần nhất… Lúc thuê phòng, An Nhiên dựa vào trong lòng Hoắc Doãn Tư, áo khoác che phủ khuôn mặt của cô.
Lễ tân nhìn chằm chằm khuôn mặt Hoắc Doãn Tư, còn muốn nhìn cô gái là người nào. Nhưng mà Hoắc Doãn Tư không cho nhìn.
Anh cầm thẻ phòng, dẫn An Nhiên đi vào trong thang máy. Rõ ràng là đã nói đi làm loại chuyện kia, nhưng khi vào thang máy, An Nhiên lại trở nên mất tự nhiên, dựa vào trên vai anh, thở dốc.
Anh hiếm khi dịu dàng săn sóc: “Đi chung cư hay là về biệt thự?”
An Nhiên lắc nhẹ đầu.
Cô vén sợi tóc trên má lên, nhẹ giọng nói: “Ở đây đi!”
Hoắc Doãn Tư không nói thêm gì nữa, nâng khuôn mặt cô lên, như có như không mà hôn một lát.
Cửa thang máy mở ra.
Hoắc Doãn Tư ôm An Nhiên đi tìm phòng. Sau khi mở cửa, anh không như sói như hổ trước đó, mà cân nhắc rồi hỏi: “Em gọi điện thoại cho thím Lâm đi! Anh đi tắm đã!”
An Nhiên gật đầu, nhìn anh đi vào phòng tắm.
Khi anh đi rồi, cô mới cầm điện thoại nói chuyện với thím Lâm. Đương nhiên, cô không nói mình đang ở khách sạn với Hoắc Doãn Tư, mà nói là đang tăng ca.
Thím Lâm vô cùng đau lòng, cứ lải nhải là cô phải chú ý nghỉ ngơi.
An Nhiên hơi nóng mặt.
Đúng lúc này, Hoắc Doãn Tư đi ra hỏi: “Hình như thiếu một bộ áo tắm, để anh gọi điện thoại hỏi lễ tân.”