Cô ta thực sự không ngờ rằng Hoắc Minh lại quan tâm đến Ôn Noãn đến mức đó!
Chẳng phải anh rất yêu cô ta sao, anh cũng có thể nhìn cô ta hôn người khác, sao anh lại không chịu được việc Ôn Noãn gọi người khác một tiếng ông xã!
……
Hoắc Minh dẫn Ôn Noãn ra ngoài.
Gió đêm thổi bay cơn say của cô.
Cô muốn thoát khỏi tay anh nhưng Hoắc Minh lại nắm rất chặt, khi họ đi đến bãi đậu xe, anh đẩy cô lên chiếc xe Bentley vàng kim của mình.
Sau khi lên xe, Hoắc Minh không lập tức lái xe ngay.
Anh giữ vô lăng, nhìn về phía trước.
“Minh Châu đưa em tới đây à?”
Ôn Noãn vốn còn đang uất ức nên quay mặt đi, không để ý đến anh.
Hoắc Minh nghiêng người nhìn một bên mặt của cô... Anh không biết có phải do ảo giác của mình hay không, nhưng anh cảm thấy Ôn Noãn càng ngày càng xinh đẹp, mỗi lần nhìn thấy cô đều có cảm giác khác lạ.
Anh nhìn cô chằm chằm rồi nhấn ga.
Ôn Noãn vốn nghĩ rằng anh sẽ lái xe trở về căn hộ, nhưng khi xe rẽ sang hai con đường, rồi dừng trước cửa khách sạn năm sao gần nhất...
“Xuống xe!”
Anh tháo dây an toàn và xuống xe, rồi đi vòng qua phía cô.
Ôn Noãn biết anh muốn làm gì, không gì khác ngoài muốn làm chuyện ấy.
Nhưng cô không chịu, cô không muốn
Ôn Noãn không chịu xuống xe!
Cô ngồi trong xe ngước lên nhìn anh.
Trên khuôn mặt mềm mịn trắng nõn dù sao vẫn có chút uất ức, nhất là khóe mắt long lanh.
Hoắc Minh cúi người ẵm cô ra ngoài.
“Em tự đi hay để tôi ẵm em?”
Ôn Noãn sợ xấu hổ nên yêu cầu anh thả cô xuống: “Hoắc Minh, tôi không muốn lên báo trở thành scandal hoa bên đường của anh.”
Hoắc Minh đặt cô xuống.
Anh nhìn cô thật sâu, từ khuôn mặt đến đôi vai gầy và bộ váy lãng mạn của cô.
Một lúc sau, anh mới khàn giọng nói: “Váy rất đẹp!”
Ôn Noãn tức giận đến đỏ mặt.
Cô ở bên cạnh anh đã lâu, ít nhiều có thể nhìn ra được Hoắc Minh có dục vọng khá lớn, nếu cô ăn mặc đẹp hơn, rất nhanh anh sẽ có cảm giác và sẽ đòi hỏi cô bất kể đang ở đâu.
Ôn Noãn không hề cảm thấy vinh dự chút nào.
Cô chỉ là một người phụ nữ để anh chơi đùa, Kiều An mới chính là ánh trăng sáng trong lòng anh.