Hoắc Minh Châu lảo đảo, Lục Huân vội vàng đi tới đỡ bà, để bà ngồi xuống ghế sô pha.
"Mẹ... để con lấy cho mẹ cốc nước."
Lục Huân giúp bà hít thở, nhẹ nhàng vỗ về bà, sợ bà sẽ xảy ra chuyện gì.
Hoắc Minh Châu gắng gượng, ngước mắt nhìn Lục Thước và Lục Huân: "Hai người các con đã biết chuyện này từ sớm rồi? Chuyện lớn như vậy sao không nói cho mẹ biết sớm hơn? Bố các con mà biết thể nào cũng tức chết."
Bà luôn cảm thấy có lỗi với Diệp Bạch.
Đứa trẻ không phải của Diệp Bạch, nhà họ Diệp lại đã giao tài sản cho Lục U.
Hoắc Minh Châu muốn đi chịu đòn nhận tội, nhưng bà lại cảm thấy như vậy quá tàn nhẫn, tàn nhẫn với Lục U, cũng tàn nhẫn với bố mẹ Diệp Bạch.
Nhìn bà im lặng, Lục Thước đoán được bà đang lo lắng điều gì.
Anh liếc mắt sang.
Lục U rưng rưng nói: “Mẹ, không phải chúng con cố ý giấu diếm, mãi đến hai tháng sau khi con ở bên cạnh Diệp Bạch thì mới phát hiện mình có thai… Chúng con không muốn chia tay.”
Dù Hoắc Minh Châu có sốc hay đau lòng đến đâu thì tóm lại bà vẫn yêu thương con gái.
Bà ngồi im lặng hồi lâu, nhẹ giọng nói: “Diệp Bạch rất tốt.”
Nếu hỏi thời khắc đáng tiếc nhất trong cuộc đời này là gì. Thứ nhất là thân phận của người mình yêu, thứ hai là cái chết của Diệp Bạch. Nếu Diệp Bạch tốt như vậy còn sống, Lục U hẳn sẽ có một cuộc sống an nhàn.
Thấy bà không nói nhiều, trong lòng Lục U cũng khổ sở, áp mặt mình vào mặt Tiểu Diệp Hồi.
Trong thâm tâm cô thực sự coi đứa trẻ này là con của Diệp Bạch.
Bọn họ đã kết hôn, đứa trẻ là con của hai người bọn họ.
Nếu Diệp Bạch còn sống, anh nhất định sẽ quay lại tìm mẹ con bọn họ.
Sóng gió do mẹ Chương gây ra đã lặng lẽ kết thúc. Cuối cùng, Hoắc Minh Châu bảo bọn họ tạm thời đừng nói với Lục Khiêm: “Bố các con đã lớn tuổi rồi, không chịu nổi kích thích nữa. Hơn nữa, ông ấy là người truyền thống nhất trong nhà.”
Lục Thước ôm lấy Lục Huân, Lục Huân cúi đầu.
Lên xe, cô không nhịn được mà hỏi: "Vừa rồi anh nhìn em như vậy là có ý gì?"
Lục Thước biết.
Anh từ từ đặt tay lên vô lăng, động tác có phần gợi tình, như thể đang chạm vào một người phụ nữ vậy.
Sắc mặt Lục Huân đỏ bừng!
Một lúc lâu sau, Lục Thước mới nói rất chậm: “Anh nhìn em chỉ vì muốn em giống anh, tán thành bố anh là một người đàn ông truyền thống thôi... Sao, em nghĩ đi đâu vậy?”
Lục Huân tức giận, cô quay người đi, nhẹ giọng nói: "Lục Thước, em không thích trò đùa này."
Mẹ cô đã từng là mối tình đầu của Lục Khiêm.
Sau này bà ấy đã làm ra một chuyện rất đáng xấu hổ, thân thế của Lục Huân rất đáng xấu hổ... Đây chính là thứ cô quan tâm nhất, hiện giờ khó khăn lắm cô mới thoát khỏi những điều này, Lục Thước lại lấy ra làm trò đùa.
Bình thường Lục Huân kính trọng anh, yêu anh, thậm chí còn sợ anh.
Nhưng trong chuyện này, cô không muốn nhượng bộ. Lục Thước có thể ức hiếp cô, nhưng giữa vợ chồng phải có sự tôn trọng lẫn nhau.
Cô bày tỏ sự bất mãn của mình.
Lục Thước vốn là người có phần không đứng đắn. Hơn nửa năm qua, đừng nói là sinh hoạt vợ chồng, ngay cả một giấc ngủ ngon anh cũng chẳng có được bao nhiêu nên vừa rồi mới nảy sinh ý xấu.
Lúc này, mấy ý tưởng đó đã bị đánh tan thành mây khói trước dáng vẻ ấm ức muốn khóc của Lục Huân.
Anh không thể không dỗ dành thật lâu.
Cuối cùng, anh ôm cô lên, đặt cô ngồi giữa hai chân, lau nước mắt cho cô, bảo đảm: “Sau này anh sẽ không nói nữa, em đừng khóc có được không? Nếu không lát nữa về nhà Lục Trầm lại nói anh bắt nạt em. Thằng nhóc này lớn rồi, biết bảo vệ cho em rồi!"
Lục Huân khóc, yếu đuối như hồi còn trẻ.
Lục Thước nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, ít nhiều có chút động tình.
Anh ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn cô.