Lục Khiêm im lặng nhìn cô ấy.
Cô ấy đã mang thai năm tháng, bụng đã lớn lên rất nhiều, nhưng dáng người không hề mập.
Có thể thấy cô ấy sống không hề tốt.
Ông ta cảm thấy đau lòng, nhưng bây giờ đến một câu an ủi ông ta cũng không dám nói, bệnh tình của ông ta rất phức tạp, khó nói trước được liệu có thể vượt qua hay không.
Nếu như không thể qua khỏi.
Ông ta hi vọng Minh Châu có thể buông xuống... Buông xuống đoạn tình cảm này của bọn họ, bắt đầu lại từ đầu.
Thậm chí ông ta cũng đã nghĩ đến việc nếu đứa trẻ này không tới, cuộc sống sau này của Minh Châu sẽ dễ dàng hơn, nhưng cuối cùng ông ta vẫn ích kỷ lựa chọn im lặng, bởi vì đứa trẻ này chính là con của hai người bọn họ.
Sau này, Thước Thước cũng sẽ có máu mủ ruột rà.
Lục Khiêm dứt khoát như vậy, Minh Châu cảm thấy bản thân không thể không buông xuống được, cô ấy khẽ ngẩng đầu lên, chủ yếu là để nước mắt không rơi xuống, cô ấy nhẹ giọng nói: “Ông Lục yên tâm, tôi sẽ không bắt ông chịu trách nhiệm, tôi sẽ tự nuôi đứa bé này..
Cô ấy nói xong, tự mình cũng cảm thấy ngại ngùng.
Người ta cũng không có ý định muốn chịu trách nhiệm.
Cô ấy không giống như trước kia nữa, cũng rất có phong độ hỏi thăm ông ta một câu: “Sau này uống rượu ít thôi, cũng hút ít thuốc lại, ông tới độ tuổi này rồi phải chú ý dưỡng sinh
Thế nhưng lúc này Lục Minh lại gật đầu: “Đúng vậy! Phải dưỡng sinh!”
Ánh mắt ông ta sâu thăm thẳm.
Minh Châu cũng không ở lại lâu, cô ấy cầm cái túi ở trên bàn lên, thấp giọng nói xin lỗi rồi rời đi... Thư ký Liễu thấy hai người trò chuyện không mấy vui vẻ, định ngăn cô ấy lại.
Lục Khiêm nhẹ giọng nói: “Để cô ấy đi đi!”
Ông ta nghĩ, bây giờ Minh Châu không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của mình, chắc chắn cô ấy sẽ tìm một gốc cây nào đó trốn tránh rồi khóc một trận.
Những năm trôi qua, thật ra cô ấy vẫn là một cô gái yếu ớt.
Thế nhưng ông ta sớm đã không còn là ông Lục của trước kia nữa.
vía.
Minh Châu rời khỏi bệnh viện.
Cô ấy còn không đi siêu âm, lúc lên xe còn mất hồn mất
Tài xế đưa cô ấy đi, nhưng cô ấy lại hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Cuối cùng cô ấy lẩm bẩm nói: “Đưa tôi tới đường Quảng Nguyên.
Tài xế rất quen thuộc khu vực đó, nơi đó à, có rất nhiều người giàu có nuôi tình nhân ở đó, những căn biệt thự nhỏ ở đó đều rất mới mẻ, phong cách.
Trên đường, để chọc Minh Châu yêu thích, hắn còn kể rất nhiều tin tức thú vị trong xã hội thượng lưu.
Minh Châu khế quay mặt đi.
“Anh có tin không, tôi từng được người ta nuôi ở đó nửa năm.”
Tài xế cười khan nói: “Sao có thể chứ! Ở một nơi như thành phố B này, có ai lại dám không cần mạng chứ..
Nói tới đây, hắn bèn im miệng.
Hắn nghĩ tới một người.
Lục Khiêm, ông Lục...
Đúng vậy, năm đó Lục Khiêm có năng lực này, thần không biết quỷ không hay làm ra chuyện này.
Tài xế tức giận.
Minh Châu có hơi hốt hoảng: “Tôi muốn tới đó xem sao.
Xe chạy nửa tiếng thì từ từ dừng lại, Minh Châu dặn tài xế buổi chiều tới đòn cô ấy.
Cô ấy tìm tòi trong túi cả nửa ngày mới tìm ra một chiếc chìa khoá.
Thì ra cô ấy vẫn luôn để nó ở trong.
Thì ra cô ấy vẫn mãi chưa buông bỏ được Lục Khiêm.
Thì ra cô ấy vẫn luôn chưa ra khỏi được.
Minh Châu mở cửa ra, lập tức cô ấy ngửi thấy mùi nước hoa Wild Bluebell của Jo Malone, đó là mùi hương mà cô ấy thích nhất, thật không ngờ ở đây cũng có mùi đó.
Không lẽ Lục Khiêm vẫn tới đây?
Trong nhà gọn gàng ngăn nắp, trên bàn có một dĩa trái cây có mùi của sương.
Nơi này vẫn có người sinh sống.
Minh Châu đi vào nhà bếp, cô ấy mở cửa tủ lạnh ra, sữa bò và thức ăn vặt ở bên trong đều là những món cô ấy thích ăn.
Cô ấy không sống ở đây, nhưng chủ nhân nơi này vẫn chuẩn bị đúng lúc.
Khoé mắt cô ấy không khỏi đỏ lên.
Tại sao? Tại sao Lục Khiêm lại làm như vậy? Rõ ràng hai người đã chia tay, rõ ràng ông ta không giữ lại cô ấy lại, rõ ràng ông ta đã dứt khoát ký tên, tại sao ông ta lại còn làm ra dáng vẻ thâm tình như vậy?
Tại sao ông ta lại chuyển tới đây sống?
Cô ấy bỗng nhiên cảm thấy khó thở.
Cô ấy không thể ở lại đây thêm một phút một giây nào nữa.
Minh Châu bỗng nhiên mở cửa ra, muốn chạy ra ngoài, giống như chạy trốn khỏi đoạn tình cảm khiến cô ấy đau khổ
kia.
Lục Khiêm đang đứng ở cửa.
Ông ta đã thay quần áo.
Cho dù ông ta thích mặc đồ màu sẫm, cho dù đẹp chỉ là mong manh hơn rất nhiều.
Ông ta yên tĩnh nhìn cô ấy, cũng nhìn thấy giọt lệ trên khoé mắt cô ấy.
“Minh Châu, em vẫn còn yêu anh, có đúng không?”
Khoé môi Minh Châu run rẩy nhìn ông ta, cô ấy không dám để bản thân quá kích động, cô ấy ôm bụng từ từ dựa sát vào bức tường, hồi lâu sau mới thấp giọng nói: “Nói những điều này còn có ý nghĩa gì?”
Cô ấy yêu ông ta, nhưng cô ấy càng hận ông ta
Lục Khiêm đóng cửa lại.
Ông ta cúi người xuống thay giày, cũng lấy một đôi giày đưa cho cô ấy, lúc đó, ông ta đang quỳ xuống.
Tư thế trông rất hèn mọn.
Minh Châu không chịu động chân.
Ông ta nhẹ giọng nói: “Ở lại ăn một bữa cơm đi! Anh đi nấu cơm!”
Minh Châu không đồng ý: “Tôi phải về nhà!”
Lục Khiêm khẽ nâng chân cô ấy lên, giọng nói dịu dàng, khàn và trầm thấp: “Tài xế đã về rồi, ở đây khó bắt được xe, hơn nữa anh cũng không yên tâm! Ăn cơm xong anh sẽ đưa em về.”