Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì tính cách của Minh Châu không phải kiểu háo thắng, huống chi cô còn để cho sinh viên khoa sân khấu kia làm nữ số ba.

Minh Châu nhìn thấy ông bất ngờ thì cười.

“Sao anh thấy lạ thế?”

“Em là người nhà họ Hoắc, cũng là bạn gái của Lục Khiêm anh… Nếu em bị tình nhân của chủ mỏ than ép cho không trở mình được, người ta nhìn thấy sẽ cười nhà họ Hoắc, cười anh đó! Trong vòng danh lợi, chuyện này nhiều lắm!”

Cô bé kia muốn lợi dụng nhà họ Hoắc và nhà họ Lục để lăng xê bản thân.

Minh Châu không cho cô ta cơ hội đó.

Nếu cô ta không biết thức thời, cô cũng không ngại hủy hoại cô ta.

Lục Khiêm lẳng lặng nhìn Minh Châu, có ý thăm dò lần nữa, Minh Châu vẫn thản nhiên.

Cô đã ở trong giới này nhiều năm rồi, sao còn ngây thơ được chứ.

Trước kia Lục Khiêm bệnh nặng nên cô mới không so đo thôi.

Một lúc lâu sau, Lục Khiêm cười khẽ: “Rất tốt!”

Minh Châu cũng không muốn hỏi suy nghĩ của ông.

Ông dưỡng bệnh, cô không chăm sóc ông thì cũng làm chuyện của mình.

Cả hai đều khỏe.

Hai ngày sau, tinh thần của Lục Khiêm đã tốt hơn nhiều, ông hỏi thầy thuốc thì biết hai người nữa là xuất viện được rồi.

“Tôi cảm thấy hôm nay xuất viện được!”

“Tôi ở trong phòng sắp nảy mầm rồi.”

Bác sĩ cười nói: “Ông Lục, bây giờ ông đã khỏe hơn lúc mới tới rất nhiều, nghe lời bác sĩ không sai đâu!”

Lục Khiêm ngọt ngào nói: “Minh Châu nhà tôi cũng nói thế.”

Bác sĩ cười nói: “Tình cảm của hai người thật tốt! Cô Hoắc nghỉ làm để chuyên tâm chăm sóc ông, đúng là hiếm có.”

Hai người đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa.

Lục Khiêm nhìn sang thì phát hiện là hai người xa lạ.

Một người mặt vuông tai to, bên cạnh dẫn theo một tình nhân trẻ tuổi, vô cùng trẻ.

Lục Khiêm đoán ra thân phận của họ.

Lục Khiêm lẳng lặng nhìn ra cửa.

Dù ông đã đoán ra thân phận của đối phương nhưng lại lãnh đạm hừ nhẹ một tiếng: “Đi nhầm phòng rồi!”

Giám đốc Trương là người mặt vuông tai to, không hề xứng với tình nhân nhỏ bên cạnh ông ta.

Cứ như bánh nướng đứng cạnh bánh tiêu.

Giám đốc Trương cầm một bức ảnh trong tay, ông ta nhìn ảnh rồi lại nhìn Lục Khiêm, rồi lại sờ da đầu chỉ còn lại mấy cọng tóc: “Không đúng! Giống y như bức ảnh này mà!”

Ông ta còn đang do dự, nhưng khứ giác của tình nhân ông ta lại nhạy bén hơn ông ta nhiều.

Khúc Ninh là một sinh viên trường sân khấu nghệ thuật, đang học năm ba, tuổi trẻ lại xinh đẹp, tướng mạo xuất chúng, còn có kĩ năng diễn xuất.

Nhưng mà bây giờ cô ta muốn nổi tiếng ở trong giới rất khó khăn, không có ai nâng đỡ thì phải phấn đấu hai mươi năm mới được.

Cô ta đi theo giám đốc Trương cũng là kế sách tạm thời mà thôi.

Lúc này nhìn thấy Lục Khiêm, ánh mắt cô ta không khỏi sáng lên, cả người đều linh lợi.

Người đàn ông trước mắt trông tuấn tú lịch sự, toát ra phong độ của người trí thức, còn có chút quý khí khiến con gái say mê.

Khúc Ninh thành thật đi vào.

Cô ta ân cần rót cho Lục Khiêm một ly nước lọc, đặt vào tay ông, cười ngọt ngào nói: “Ông Lục đúng không ạ? Tôi từng nghe đạo diễn Vương nhắc tới ông, vẫn luôn ngưỡng mộ ông, cuối cùng hôm nay cũng thấy người thật rồi.”

Tay cô ta vẫn còn khẽ đụng vào tay ông.

Rõ ràng cho thấy cô ta đã bỏ rơi giám đốc Trương kia rồi.

Lục Khiêm cười rất nhạt, chuyện trai gái, khi còn trẻ ông cũng có rất nhiều.

Chỉ có thế này, ông không coi ra gì.

Ông rút tay về, cũng không uống nước, mà đặt xuống tủ đầu giường.

“Tìm tôi có chuyện gì sao?”

Khúc Ninh định nói chuyện, giám đốc Trương cũng không phải kẻ ngu, trợn mắt nhìn cô ta.

Ông ta hơi run rẩy nói: “Ông Lục, trước kia chưa gặp ông, tôi có mắt không thấy Thái Sơn nên mới chọc phải ông. Được thư kí Liễu dạy dỗ, tôi đã tỉnh ngộ, đã biết sai rồi! Mỏ của tôi ở Tây Bắc vẫn phải khôi phục sản xuất, cứ tiếp tục thế này, cả nhà già trẻ chúng tôi không còn gì ăn hết! Ông không biết cuộc sống khó khăn đâu, hai đứa con đều lên cấp hai một lúc, phí học thêm đắt quá trời!”

Lục Khiêm liếc nhìn Khúc Ninh.

Ông cười nhạt: “Học sinh cấp hai mà cao thế à?”

Giám đốc Trương nhìn Khúc Ninh, hơi mất tự nhiên.

Lục Khiêm rất ung dung, tâm trạng cực kì tốt.

Thật lâu sau, giám đốc Trương thở lại bình thường, nhìn qua Khúc Ninh.

Tuổi trẻ xinh đẹp sẽ gây ra chuyện!

Ông ta thật sự không nỡ, nhưng mà, không bỏ được con thì không bắt được sói.

Đã sớm nghe nói ông Lục là một nhân vật phong lưu, ông ta muốn nịnh nọt thì phải biết sở thích của ông.

Giám đốc Trương thấy hơi đắng lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK