Lúc này Hoắc Minh đang trong câu lạc bộ.
Một cuộc xã giao thương mại không cần thiết, ban đầu anh định rời đi vào chín giờ.
Nhưng điện thoại của người bên cạnh cứ đổ chuông.
[Anh sẽ trở về ngay!]
[Em suy nghĩ nhiều quá rồi! Chẳng qua là xã giao mà thôi, nào có cô gái?]
[Được được được, trở về nhận tội với em!]
...
Những người đàn ông đối phó với vợ trong nhà, khi đặt điện thoại di động xuống, vẻ mặt phiền muộn: “Không có cách nào, quản rất chặt!”
Nói xong liền ôm cô gái trẻ trung.
Lúc này, có người khen ngợi Hoắc Minh.
“Tổng Giám đốc Hoắc không giống chúng tôi! Giờ này rồi mà vợ lại không gọi một cuộc điện thoại nào, hẳn rất tin tưởng Tổng Giám đốc Hoắc nha!”
Những người khác cười phụ họa.
Trong tiếng cười nói vui vẻ, Hoắc Minh lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Không phải Ôn Noãn tin tưởng anh.
Là do cô không quan tâm!
Bình thường anh là người uống rượu có tiết chế, lúc này anh không nhịn được uống thêm vài ly, uống xong cảm thấy khó chịu nên anh đi nhà vệ sinh rửa mặt, chờ tới khi tỉnh táo lại mới quay về phòng bao.
Trong phòng bao có thêm người mới.
Là một cô gái trẻ tuổi, nghe nói là người mới của công ty điện ảnh nào đó, hai mươi mốt tuổi, tươi mới như một đóa hoa, nhưng vừa nhìn đã biết là phẫu thuật thẩm mỹ.
Ngoại hình rất giống Ôn Noãn.
Hoắc Minh đẩy cửa ra, hơi giật mình.
Cô gái trẻ rất có chừng mực, cũng không làm chuyện gì khiến người ta chán ghét, chỉ ngồi bên cạnh anh, nghe những người đàn ông xã giao bàn chuyện làm ăn.
Người ở trong này đều là người tinh mắt.
Họ đều nhìn ra người mới tên Xa Tuyết này đang nhắm tới Hoắc Minh.
Bao nhiêu ồn ào!
Hoắc Minh không để ý tới.
Anh cúi đầu châm điếu thuốc lá, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc chậm rãi hút, vô cùng nam tính.
Bữa ăn kết thúc, anh cầm áo khoác rời đi.
Ngồi lên xe, cô gái chậm rãi bước tới bên cạnh xe, giọng nói dịu dàng: “Tổng Giám đốc Hoắc, có thể tiễn em một đoạn không?”
Hoắc Minh vẫn kẹp nửa điếu thuốc giữa các ngón tay.
Anh chậm rãi hút hết điếu thuốc rồi nói: “Đừng dây dưa với đàn ông đã có vợ.”
Nói xong, anh bảo tài xế lái xe.
Tài xế vừa lái xe vừa nhìn vào gương chiếu hậu, không nhịn được hỏi: “Rất xinh đẹp! Nhìn kỹ có hơi giống bà chủ, chẳng qua đã phẫu thuật thẩm mỹ, haha... Không phải là cố tình chỉnh theo bà chủ đó chứ?”
Hoắc Minh có hơi lơ đãng.
Trong lòng anh nghĩ tới Ôn Noãn.
Anh về muộn như vậy, liệu cô có hỏi anh đi đâu không, liệu có quan tâm không?
Hoắc Minh trở về nhà đã gần mười hai giờ.
Phòng khách để lại một ngọn đèn, khắp nơi đều yên tĩnh.
Anh lên tầng nhìn bọn trẻ trước, lúc này mới nới lỏng cà vạt về phòng ngủ chính, Ôn Noãn đã ngủ rồi, trong phòng chỉ có ánh trăng mờ ảo.
Hoắc Minh đứng cuối giường nhìn chăm chú một lát rồi đi vào phòng tắm.