Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh không nói với cậu bé, Manh Manh cũng chính là Lục Huân, ỏe biệt thự bị người làm ngược đãi nên Lục Khiêm mới dẫn đi.

Lục Thước nhìn chằm chằm vào đêm tuyết.

Cậu khẽ hỏi: “Ông cậu vẫn còn sao?”

Giọng Hoắc Minh cũng đã khàn: “Còn! Ông ấy vẫn còn!”

Lục Thước lầm bầm: “Tại sao ông ấy không về thăm cháu, không về thăm mẹ, buổi tối có khi mẹ sẽ khóc.

Hoắc Minh hôn cậu bé.

Anh xoa đầu cậu nhóc: “Vậy Thước Thước của chúng ta phải mau mau lớn lên nhé, có thể để mẹ dựa vào”

Lục Thước gật đầu.

Hoắc Minh lại nói: “Muốn quà năm mới gì nào!”

Lục thước nghĩ một lúc lâu, khẽ nói: “Có thể gọi cháu là cậu nhóc ngốc không?

Hốc mắt Hoắc Minh nóng rực.

Tính cách anh rất mạnh mẽ, rất ít khi rơi lệ, nhưng lúc này lại không kiềm được.

“Cậu nhóc ngốc!”

Lục Thước khẽ cười, nụ cười nhạt có chút bướng bỉnh...

Cậu nhóc theo Hoắc Minh quay lại phòng khách, vẫn ồn ào náo nhiệt, mọi người đều ăn ý không nhắc đến người kia...

Buổi tối tuyết rơi, Hoắc Minh và Ôn Noãn ngủ lại.

Ôn Noãn lăn qua lăn lại không ngủ được.

Bốn tháng nay, cô bay đến Thụy Sĩ cũng sáu bảy lần.

Lục Khiêm rất không ổn!

Ôn Noãn trước giờ chưa từng nhắc đến trước mặt người nhà họ Hoắc, kể cả Hoắc Minh cũng nói rất ít... Co không thể diễn tả được.

Hoắc Minh xoa mặt cô.

“Không ngủ được?"

Ôn Noãn trong đêm tối nhìn chăm chú chồng mình, khẽ t một tiếng.

Hoắc Minh im lặng một lúc.

Anh khẽ lên tiếng: “Ba có một người bạn có con trai, cũng ly hôn, có ý với Minh Châu, người cũng không tệ, suy nghĩ của bố là đợi sinh con xong lớn một chút, thì để bọn họ gặp mặt, có lẽ có thể thành công.”

Hoắc Minh nghĩ, chuyện này nên nói với Ôn Noãn.

Ôn Noãn cũng rõ ý của anh.

Cô khẽ tựa vào vai anh, khẽ nói: “Đến lúc đó xem ý của Minh Châu đi!”

Hoắc Minh vuốt tóc cô.

Anh thì thầm: “Nếu không hợp thì cứ độc thân thôi, cũng không phải không nuôi được.

Ôn Noãn nhắm mắt.

Qua một lúc cô lại mở mắt, cô nói: “Hoắc Minh... Em cứ cảm thấy bất an, như thể tối nay có chuyện gì xảy ra vậy! Anh đừng ngủ, nhỡ đâu có chuyện.

Hoắc Minh đều nghe theo cô.

Bọn họ cứ nằm đó, cùng nhau nói mấy chuyện giữa vợ chồng.

Bên kia, Minh Châu ôm Tiểu Thước Thước.

Gần đến ngày sinh, ban đêm cô cũng không ngủ được, mất ngủ cả đêm.

Cô khẽ xoa bùng.

Nửa tháng nữa sẽ đến ngày sinh rồi, tên của đứa nhỏ này vẫn chứa đặt nữa.

Ngay lúc này, Tiểu Thước Thước lại nói mớ.

Cậu bé gọi bố.

Minh Châu vuốt ve mặt cậu bé, cô rất đau lòng... Nhưng cô cũng không biết giải thích thế nào.

Bụng dưới đau quặn từng cơn.

Ra giường đột nhiên ẩm ướt.

Vỡ nước ối rồi.

Cô đau đớn không nói nên lời, ôm bụng cả một lúc cũng không thẳng lưng được, Tiểu Thước Thước tỉnh lại, thấy mẹ ôm bụng, trán đầy mồ hôi.

Em gái sắp sinh ra rồi.

Thước Thước vội bò xuống giường, bịch bịch chạy đến gõ cửa phòng đối diện.

“Cậu ơi, mẹ sắp sinh rồi.”

Hoắc Minh đang nói chuyện với Ôn Noãn, lập tức xốc chăn. Quần áo cũng chưa kịp mặc đã chạy qua.

Ôn Noãn đi theo phía sau.

Quả nhiên là sinh trước ngày dự sinh.

Hoắc Minh đã có kinh nghiệm, anh mặc áo lông cho em gái, nói với Ôn Noãn: “Anh ôm em ấy xuống! Em gọi bố mẹ dậy, bây giờ đưa Minh Châu đi bệnh viện, để lại người lo cho đám nhỏ trong nhà.

Ôn Noãn gật đầu.

Hai phút sau, nhà họ Hoắc sáng đèn.

Ngày đầu năm mới, nhà họ Hoắc lại sắp có thêm đứa nhỏ.

Hoắc Minh lái xe, Hoắc Chấn Đông ở bên cạnh chỉ huy.

Ôn Noãn ôm Minh Châu, bên cạnh còn có Thước Thước, cậu nhóc kiên trì muốn đi theo.

Minh Châu đau đến chảy cả mồ hôi lạnh.

Cả người cô ấy đầy mồ hôi, ôm lấy Ôn Noãn, mơ màng gọi chị dâu...

Ôn Noãn khẽ xoa bụng cô, không ngừng an ủi: “Đến bệnh viện là tốt thôi.”

Phía trước, Hoắc Minh tập trung lái xe.

Đêm tuyết, đường truyền, anh không dám sơ suất gì.

Anh đích thân lái xe, là vì anh không yên tâm giao mạng của em gái, và cả đứa nhỏ trong bụng em ấy cho người khác...

Nửa tiếng sau...

Chiếc Bentley đen dừng trước bệnh viện, xe cấp cứu lập tức đẩy đến, lập tức đưa đến phòng sinh.

Minh Châu đau đến mức hôn mê.

Trong lúc mơ màng, cô quên đi mọi thứ, thì thầm gọi cái tên khiến cô đau lòng kia.

Lục Khiêm.

Hoắc Minh ngây người.

Sau đó anh cúi đầu hôn lên trán em gái, khàn giọng nói: “Anh gọi điện thoại cho ông ấy.

“Đừng!”

Minh Châu lắc đầu.

Mồ hôi chảy từ trên trán xuống, rất chật vật, cô ấy khóc nói: “Anh, đừng gọi điện cho ông ấy!”

Ánh mắt Hoắc Minh nặng trĩu.

Anh nắm tay em gái, lẩm bẩm: "Được! Anh không gọi điện thoại!”

Bốn phía phòng sinh đều trắng bệch, chỉ có ánh đèn trắng phía trên sáng chói mắt.

Trong cơn đau đớn không thể chịu đựng được, Minh Châu nhìn lên ánh đèn.

Nước mắt trượt xuống theo khóe mắt, ở dưới ánh đèn phản chiếu ra ánh sáng...

Lục Khiêm, Lục Khiêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK