Ôn Noãn sinh một bé gái.
Hoắc Tây chưa đầy hai ký, vừa sinh ra đã vào lồng ấp.
Vợ chồng Hoắc Chấn Đông và Lục Khiêm chỉ kịp liếc mắt nhìn một chút, rồi đi thăm Ôn Noãn. Ôn Noãn nằm phòng VIP, lúc này thân thể cô rất suy yếu, lẳng lặng nằm đó, tựa như đang ngủ.
Lục Khiêm đi qua, bỏ tay cô vào trong chăn.
Ông ấy không lên tiếng mà chỉ ngồi bên giường bệnh nhìn chằm chằm Ôn Noãn, sợ cô tỉnh lại không có ai chăm sóc.
...
Bên ngoài, Hoắc Minh Châu đã gọi điện thoại suốt mười sáu tiếng.
Mấy trăm cuộc điện thoại, đều là gọi cho Hoắc Minh.
Cuối cùng cũng kết nối được...
Lúc này Hoắc Minh đang ở Anh Quốc, anh vừa xuống máy bay đã lập tức đi thẳng đến tòa án, hoàn toàn không mở điện thoại.
Hoàn thành xong vụ kiện này, tòa án London tuyên bố Hoắc Minh thắng kiện. Kiều Cảnh Niên và vợ cảm ơn anh rất nhiều lần, còn muốn mời anh về nhà ngồi chơi một lát.
Hoắc Minh lễ phép từ chối.
Lúc hai bên đang trò chuyện, Hoắc Minh lấy điện thoại ra, cười nói: “Chắc là trong nhà đang thúc giục lắm!”
Anh mở điện thoại ra, tưởng rằng giống như lúc bình thường sẽ nhìn thấy rất nhiều cuộc điện thoại công tác đã bỏ lỡ.
Có lẽ, Ôn Noãn còn đang tức giận.
Nhưng vừa mở ra, điện thoại điên cuồng rung động.
Anh có hơn năm trăm cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều đến từ thành phố B.
Hoắc Minh Châu lại gọi đến, anh vội vàng bắt máy: “Minh Châu, xảy ra chuyện gì?”
Hoắc Minh Châu thút thít nói: “Anh, anh mau về đi! Biệt thự nổ tung rồi... Chị dâu sinh non, đứa bé còn rất nhỏ... Chị dâu sinh suốt mười sáu tiếng mới sinh được... Hu hu... Anh, vì sao anh lại đi Anh Quốc, vì sao anh lại để chị dâu ở nhà một mình? Anh có biết lúc chị dâu được đưa tới bệnh viện như thế nào không…hu hu…”
Thân thể Hoắc Minh cứng đờ.
Anh gần như mất khả năng hành động.
Lúc này không biết truyền thông ở đâu ra, phấn khởi muốn phỏng vấn anh, ống kính vươn đến trước mặt anh.
Hoắc Minh thô lỗ đẩy ra.
Anh nhanh chân đi ra ngoài, bên ngoài tòa án có một chiếc xe riêng đưa anh ra sân bay, phía sau xe còn đặt một bó hoa hồng trắng, anh còn muốn mang bó hoa hồng này tặng cho Ôn Noãn.
Có lẽ cô sẽ nguôi giận.
Nhưng trong lòng anh biết, bọn họ đã kết thúc.
Suốt đoạn đường, Hoắc Minh đi lảo đảo!
...
Khi Hoắc Minh nhìn thấy Ôn Noãn cũng đã là hai mươi tiếng sau.
Ôn Noãn mặc quần áo bệnh nhân, đứng trước cửa phòng chăm sóc trẻ sơ sinh của bệnh viện, kề sát kính nhìn đứa bé bên trong.
Chỉ hai ba ngày ngắn ngủi.
Cô đã gầy đi rất nhiều.
Quần áo trên người cô rộng thùng thình, nhìn góc nghiêng, cằm rất nhọn, khuôn mặt chỉ to bằng bàn tay.
Rõ ràng lúc trước, cô được chăm sóc rất tỉ mỉ.
Giọng Hoắc Minh khàn đặc, gọi tên cô: “Ôn Noãn!”
Ôn Noãn vẫn duy trì tư thế như vậy, không nhúc nhích, nhưng thân thể cô lại cứng đờ.
Cô biết anh đã trở lại...
Nhưng vậy thì sao chứ?
Cô không biết mình nên đối mặt với anh như thế nào, cô ngay cả khóc cũng khóc không nổi.
Hoắc Minh từ từ đi tới.
Anh cởi áo khoác ra, khoác lên vai cô: “Mới sinh xong, vẫn chưa khỏi hẳn đâu!”
Cô cởi áo khoác ra.
Chiếc áo khoác đen rơi xuống đất...
Hoắc Minh lặng lẽ nhặt lên, sau đó anh nhìn thấy đứa bé kia, một đứa nhỏ nhăn nhúm nằm trong lồng ấm, không nhúc nhích, khuôn mặt hơi trắng bệch.
Giọng nói Ôn Noãn rất nhẹ: “Bác sĩ nói tỷ lệ sống sót không tới mười phần trăm!”
Hoắc Minh đau xót.
Anh và Ôn Noãn đã từng rất chờ mong đứa bé này ra đời, nhưng bây giờ con bé lại ốm yếu cô độc một mình trong lồng ấm, không có mẹ ôm ấp, thậm chí sống chết còn chưa biết.
Anh ôm vai Ôn Noãn: “Anh sẽ…”
Ôn Noãn xoay người hung hăng tát anh một bạt tai, toàn bộ lồng ngực cô đều hừng hực lửa giận: “Anh sẽ cái gì? Sẽ nghĩ biện pháp cứu con bé? Hoắc Minh anh đã đi đâu?”
Anh chịu đựng cái tát này.
Anh thà rằng Ôn Noãn đánh anh, mắng anh...
Nhưng Ôn Noãn đánh xong cái bạt tai này thì không nói gì nữa, cô không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm Hoắc Tây, bởi vì mỗi ngày cô chỉ có thể nhìn nửa tiếng, thời gian còn lại bác sĩ không cho.
Hoắc Tây...
Cô thậm chí bằng lòng dùng tính mạng của mình, đổi lấy tính mạng của con bé.
Hoắc Minh lại choàng áo khoác lên người của cô lần nữa, Ôn Noãn muốn lấy ra, anh liều mạng ôm cô.
“Ôn Noãn! Đừng nhúc nhích!”
Anh cũng giống như cô, nhìn chằm chằm vào đứa bé kia.
Tiểu Hoắc Tây trông rất đẹp.
Giống Ôn Noãn, lông mày nhàn nhạt, xinh xắn.
Ôn Noãn bị anh ôm, sức lực cô không bằng anh, nhưng cô nghĩ cô nên nói rõ ràng với anh: “Hoắc Minh, lúc tôi cần anh, anh vĩnh viễn đều không có mặt, anh luôn bận rộn chuyện của Kiều An! Máu hiếm, kiện ly hôn... Rốt cuộc là cô ta không thể rời bỏ anh, hay là anh muốn đặt dấu chấm hết hoàn mỹ cho tình yêu đầu tiên của hai người? Nhưng chút tình cảm này của các người không nên lấy con của tôi ra làm bia đỡ đạn… Anh không đặt tôi ở vị trí thứ nhất thì anh dựa vào đâu mà muốn sống bên tôi cả đời?”
Cô bình tĩnh nói những lời này.
Hoắc Minh lại giống như bị hình phạt lăng trì.
Ôn Noãn không có nổi điên, cô không điên được, cô cũng không muốn nổi điên với anh.
Cô vẫn bình tĩnh nói với anh: “Anh yêu tôi, tôi yêu anh thì sao? Tôi phải có trái tim mạnh mẽ bao nhiêu mới có thể ở bên anh? Nếu tôi tiếp tục ở bên anh, đó là có lỗi với chính mình, cũng có lỗi với đứa bé này!”
“Hoắc Minh, cứ như vậy đi!”
“Chuyện ly hôn, chờ đứa nhỏ khỏe hơn một chút rồi hẵng nói, bây giờ anh không có hơi sức nói với em những chuyện đó!”
...
Hoắc Minh ôm cô, như là ôm một tảng băng.
Lúc này, rèm cửa chớp lật phía trước được hạ xuống.
Ôn Noãn không nhìn thấy đứa bé.
Cô xoay người đối diện với anh: “Vì Hoắc Tây, chúng ta không thể tránh mặt mà còn phải gặp nhau, nhưng Hoắc Minh, đừng thốt ra những lời thâm tình khiến tôi buồn nôn nữa!”
Khuôn mặt Hoắc Minh tái nhợt như tờ giấy.
Đúng lúc này, Lục Khiêm đi tới.
Ông ấy cầm áo khoác trong tay, vừa nhìn thấy Ôn Noãn lập tức vội vàng khoác lên cho cô: “Cậu tìm con nãy giờ! Sao con ăn mặc phong phanh vậy, cảm lạnh thì phải làm sao?”
Ôn Noãn lặng lẽ đi theo ông ấy.
Từ đầu tới cuối, Lục Khiêm giống như không nhìn thấy Hoắc Minh, Hoắc Minh vội vàng kêu một tiếng: “Cậu!”
Lục Khiêm khựng lại.
Ông ấy quay người lại, khuôn mặt nho nhã trước giờ lại hiện lên nụ cười lạnh lẽo, nói một câu cay độc giết người không dao: “Tôi tưởng cậu chỉ biết mỗi mình chú Kiều thôi chứ!”
Nói xong, ông ấy đỡ Ôn Noãn rời đi.
Hoắc Minh đứng tại chỗ, chậm rãi siết chặt ngón tay, nếu hỏi anh đời này hối hận nhất chuyện gì, thì đó chính là bỏ lại Ôn Noãn, đi Anh Quốc.
Người nhà họ Hoắc đi tới.
Trước mặt vợ con, Hoắc Chấn Đông ra tay đánh con trai hai bạt tai.
Ông đỏ mắt: “Thằng chó!”
Bà Hoắc rưng rưng muốn ngăn cản, nhưng lại bị Hoắc Chấn Đông đẩy ra.
Bệnh viện đông người, nhưng Hoắc Chấn Đông không quan tâm đến thể diện, cởi giày ra hung hăng quất đứa con trai độc nhất: “Mày có biết lúc đó vợ của mày rất nguy hiểm không? Con bé gọi cho mày, mày lại tắt máy, nếu con bé không gọi cho Lục Khiêm thì bọn tao cũng không biết nơi đó bị nổ, kết quả cuối cùng có thể là mất cả mẹ lẫn con, còn có dì của con bé và bảo mẫu trong nhà đều bị thương rất nặng, mày ở đâu? Hôm nay tao muốn đánh chết mày!”
Bà Hoắc không ngăn cản.
Hoắc Minh Châu cũng đứng khóc ở một bên, cô ấy khóc không thành tiếng: “Anh, nếu như anh không yêu chị dâu thì hãy trả tự do cho chị ấy đi!”
Hoắc Minh ngơ ngẩn.
Anh không yêu Ôn Noãn ư?
Anh yêu cô, anh chắc chắn mình yêu cô, nhưng anh lại bỏ rơi cô.
Bây giờ, Ôn Noãn... không cần anh nữa!
***
Các chương tiếp hẹn các bạn vào tối nay nha
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK