Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này không có những người khác, giọng của Chương Bách Ngôn đè xuống xuống rất thấp: “Lục U, nếu như em không có người thích hợp. Thực ra em có thể cân nhắc đến anh, dù cho không có tình yêu, ít nhất chúng ta là...”

Nhưng lời kia, anh ta vẫn không thể nào nói ra từ miệng.

Nói ra, gương vỡ khó lành.

Lục U cân nhắc, cô vẫn rất chân thành nói với anh ta: “Chương Bách Ngôn, tôi không muốn lừa dối anh! Đồng thời, tôi cũng không muốn gượng ép chính mình !”

Chương Bách Ngôn hiểu rõ ý của cô.

Anh ta không gượng ép nữa, hai người cùng yên lặng đứng đấy, Lục U nói một chút về chuyện của Tiểu Lục Hồi, Chương Bách Ngôn cũng nói tình hình gần đây của bạn cùng lớp đại học... Họ đã từng yêu nhau, bây giờ lại giống như người bạn cũ trò chuyện về chuyện cũ.

Chỉ là một người đã buông tay bước ra ngoài.

Người kia, có lẽ cả đời khó quên.

Lục U nghiêng đầu cười yếu ớt: “Nghe nói lúc trước anh đi xem mắt, có ai thích hợp không?”

Chương Bách Ngôn dừng lại khoảng hai phút.

Anh ta nhìn ánh mắt của cô, nói rất chậm: “Có người mới du học từ nước ngoài về, gia đình kinh doanh may vá, hơn ba mươi tuổi, cũng rất thích hợp, tính cách cũng không tệ... Có thể sống chung.

Lục U cũng không cảm thấy khó hiểu.

Vẻ ngoài của Chương Bách Ngôn đẹp trai, sự nghiệp thành đạt, rất dễ tìm một người vợ phù hợp.

Cô có chút xúc động, vậy mà cuối cùng không phải là Từ Chiêm Nhu.

Cô chúc mừng anh ta.

Đột nhiên Chương Bách Ngôn hỏi cô: “Lục U, nếu như không có Diệp Bạch, chúng ta còn có thể không?”

Lục U giật mình.

Cô không nghĩ đến Chương Bách Ngôn lại nhắc đến Diệp Bạch, đợi khi tỉnh táo lại, cô nhìn cảnh đêm khuya ngoài kia... giọng thật thấp: “Chương Bách Ngôn, chờ khi anh kết hôn có con, anh sẽ không hỏi lại tôi vấn đề này nữa.

Chương Bách Ngôn hơi suy nghĩ, anh ta cũng biết được đáp án.

Anh ta không nói tiếp, chỉ là cùng yên lặng đứng đó với cô.

Anh ta nghĩ đây là lần cuối cùng họ đứng chung như vậy, dây dưa tầm mười năm, rốt cuộc họ vẫn muốn hoàn toàn kết thúc... Vẫn phải có cuộc đời riêng của từng người.

Khi phải rời đi, giọng Chương Bách Ngôn hơi khàn: “Có chuyện gì gọi điện thoại cho anh, bất kể như thế nào, anh.

Anh ta muốn nói, anh ta cũng là bố của Tiểu Lục Hồi.

Thế nhưng lời này cũng giống như vừa rồi, vẫn không thể nào nói ra khỏi miệng.

Lúc Chương Bách Ngôn rời đi, anh ta nhìn thấy Diệp Bạch.

Diệp Bạch cũng tham gia tiệc tối nhưng cũng không một mình ở sảnh tiệc với Lục U, anh ra ngoài hóng mát, không ngờ đụng phải Lục U và Chương Bách Ngôn.

Chương Bách Ngôn yên lặng nhìn Diệp Bạch vài giây, rời đi hướng khác.

Ở hành lang khách sạn, tiếng giày da rõ ràng, càng lúc càng xa.

Lục U trông thấy Diệp Bạch.

Kể từ lần cuối gặp nhau, đã qua hai tháng, khi nhìn thấy anh, lòng cô vẫn xúc động, nhưng cô nghĩ đến quan hệ của bọn họ bây giờ, chỉ thích hợp quen biết sơ.

Lục U chỉ cười nhạt, liền chuẩn bị rời đi.

Diệp Bạch bắt được tay của cô, cổ tay của cô rất nhỏ, anh dễ dàng nằm ở trong tay.

Lục U cúi đầu nhìn.

Lúc lâu sau, cô nhẹ nhàng chớp mắt: “Diệp Bạch, anh buông tay!”

Diệp Bạch không thả ra, anh nhìn cô chăm chú, trong mắt tất cả đều là ánh mắt của người đàn ông nhìn người phụ nữ.

Tối nay, Lục U đặc biệt ăn diện.

Trên người chính là váy dự tiệc đuôi cá bằng bột màu, dáng người cô mảnh mai, mông eo hoàn mỹ... nhìn không giống đã từng sinh con, thêm khuôn mặt trắng trẻo và thanh tú, làm cho đàn ông rất muốn ôm lấy.

Diệp Bạch kéo cô lại gần, giọng anh khàn khàn: “Em nói gì với anh ta?”

Lục U cảm thấy buồn cười.

Cô lại giãy giụa nhưng không thể thoát ra, thế là ngửa đầu nhìn anh, cô hỏi: “Anh ly hôn với tôi, không phải là muốn tôi cân nhắc việc ở bên Chương Bách Ngôn sao? Diệp Bạch, chúng ta đã ly hôn, chẳng lẽ tôi nói với anh ta cái gì còn phải báo cáo cho anh sao?”

Ánh mắt của Diệp Bạch lo lắng: “Anh không có ý này!”

Lục U cụp mắt cười khẩy: “Vậy anh có ý gì? Diệp Bạch, đừng có lại biểu hiện dáng vẻ rất quan tâm tôi, nếu như anh quan tâm sẽ không đối xử với tôi như vậy! Anh ở chung với cái người tên Gina kia, thì không suy nghĩ đến cảm nhận của tôi, như bây giờ tính là gì đâu!”

Người để ý nhất sẽ tổn thương mình nhiều nhất.

Có lẽ chính là tâm trạng lúc này của Lục U.

Chương Bách Ngôn xem mắt, có lẽ rất nhanh sẽ kết hôn, cô hoàn toàn có thể nói với Diệp Bạch... Có lẽ Diệp Bạch sẽ nói rằng vậy chúng ta hãy ở bên nhau đi! Thế nhưng là như thế, cô sẽ khó xử biết bao nhiêu !

Lúc ấy, khi họ ở bên nhau tốt đẹp bao nhiêu.

Bây giờ liền khó xử bấy nhiêu.

Lục U vẫn giãy dụa, thấp giọng nói: “Giữa chúng ta, thực ra không có liên quan đến Chương Bách Ngôn.”

Cô không muốn khóc vì anh.

Thời điểm cô khóc vì tình yêu đã qua lâu rồi,

Nhưng nhìn thấy Diệp Bạch, kiểu gì cô cũng sẽ khóc, Lục U không cho phép mình như thế này.

Cô giãy dụa thoát khỏi anh, sau khi đi vài bước, cô trông thấy Gina.

Cát Na trẻ đẹp, mặc chiếc đầm dự tiệc màu trắng.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Bạch... Trên người anh mặc một bộ âu phục đen trắng cổ điển, vô cùng đẹp trai.

Rất xứng đôi với Gina.

Lục U rũ mắt, cười rất nhạt...

Chỉ là lúc này tựa như gió nhẹ mây bay, duy trì không được bao lâu, vào trong thang máy cô vẫn không kiềm chế được, từ từ ngồi xổm xuống, bởi vì quá khó chịu, cô xuất hiện triệu chứng nôn khan.

Đến lầu một, thư ký vừa vặn đến.

Cô ấy bị dọa sợ: “Tổng giám đốc Lục, cô bị sao vậy, tôi dẫn cô đi bệnh viện nha!”

Lục U vịn vách thang máy, nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi không sao! Tôi ra ngoài hóng gió liền khoẻ.

Thư ký vội vàng đỡ cô ra ngoài.

Gió đêm thổi qua, bên trong mát mẻ còn mang theo một dòng khí lạnh, Lục U nhẹ nhàng ôm lấy bản thân... Cô giương mắt, đã thấy một tòa nhà lớn cách đó không xa.

Tầng cao nhất chính là tầng cô từng sống.

Bây giờ ở phía trên, không có đèn sáng... Lục U yên lặng nhìn.

Lúc lâu sau, cô hỏi thư ký bên cạnh: “Cô biết vừa nhìn đã yêu và lâu ngày sẽ yêu, cái nào sẽ khó quên hơn?”

Thực ra trong lòng cô biết đáp án.

Cô với Chương Bách Ngôn thích rồi yêu, bắt đầu từ tình yêu của một cô gái.

Nhưng tình cảm của cô với Diệp Bạch, là phụ nữ với người đàn ông.

Thanh xuân tốt nhất của cô, thuộc về Chương Bách Ngạn.

Nhưng tình cảm khắc cốt ghi tâm của cô, là dành cho Diệp Bạch... Chỉ là, anh từ bỏ mà thôi.

Đêm nay, Lục U trở về, khó chịu một đêm.

Thư ký mời Hoắc Kiều đến, suốt một đêm, Hoắc Kiều mắng Diệp Bạch... Có lẽ cũng chỉ có người thân trong gia đình mới có thể biết được trong lòng của Lục U nghĩ đến ai.

Qua đêm nay, Lục U khôi phục bình thường.

Giống như chưa từng xảy ra.

Một tuần sau, Chương Bách Ngôn của Công ty Khoa học Kỹ thuật Bách Ưu đính hôn, đối tượng là người đi du học về, chính là người con gái lần trước anh ta và Lục U nhắc đến, ảnh cưới của hai người, rất xứng đôi!

Lục U yên lặng nhìn, lòng rất bình tĩnh.

Biệt thự cô ở trên đồng cỏ, sau mùa hè này cơ thể của cô tốt hơn một chút, nhưng bác sĩ nói cô còn phái tĩnh dưỡng thật tốt.

Tiểu Lục Hồi đã tròn hai tuổi.

Đứa con gái mềm mại vô cùng, chơi với quả bóng da nhỏ trên đồng cỏ, một người bảo mẫu đi theo cô bé.

Lục U mỉm cười nhìn.

Chiếc điện thoại nhỏ trên bàn trà vang lên, Lục U liếc nhìn, là cuộc gọi của Diệp Bạch... Cô không bắt máy cũng không cúp máy, mặc cho chuông vẫn cứ vang mãi.

Cô cầm lấy laptop, tiếp tục vẽ truyện tranh .

Phía bên kia, Diệp Bạch đang ở công ty, anh lại gọi điện thoại cho Lục U một lần nữa.

Anh nhìn thấy tin tức Chương Bách Ngôn đính hôn.

Anh nghĩ, Lục U đã biết từ tuần trước, nhưng cô không nói với anh...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK