Cuối cùng, Hoắc Minh Châu vẫn mềm lòng: "Trở về đi! Tổng Giám đốc Chương, dù là với Lục U hay đứa trẻ này, cậu cũng không có duyên phận... Muốn xem một chút thì chỉ cần nhìn từ xa là được rồi, không cần thiết phải gây rắc rối cho nhau! Cậu nói xem có đúng không?"
Chương Bách Ngôn rời đi.
Giấy xét nghiệm quan hệ cha con để ở phòng bệnh, Lục U cầm trong tay nhìn hồi lâu mới chậm rãi xé ra, xé thành từng mảnh ném vào thùng rác. Cô chỉ nói: “Đây là con của con và Diệp Bạch."
Hoắc Minh Châu không ép buộc cô.
Con gái bà đã trải qua nỗi đau trong tình yêu một lần, bà không muốn con tiếp tục phải chịu khổ nữa.
Gia đình họ Chương quá phức tạp.
Hiện Lục U đang ở cùng bọn họ, có sự chăm sóc của anh chị em là tốt lắm rồi.
…
Khi Chương Bách Ngôn trở về căn hộ của mình, rõ ràng đã gần hai mươi bốn tiếng không ngủ, rõ ràng đã lâu không ăn gì, thế nhưng anh vẫn không ăn không ngủ được.
Anh đá giày da ra, nằm trên ghế sô pha, trong đầu toàn là lời nói của Hoắc Minh Châu.
Tuy khó nghe nhưng trong lòng anh cũng biết.
Câu nào câu nấy đều có lý.
Ngày hôm đó trên đảo, anh đối xử với Lục U như vậy, là anh từ bỏ cô, không cần cô... Hai người hoàn toàn xa cách, đứa trẻ kia làm sao có thể coi là của anh?
Là anh đáng đời!
Anh nghĩ tới lời nói của Hoắc Minh Châu, nghĩ tới Lục U, nghĩ tới đứa bé.
Lần đầu tiên anh khao khát gia đình đến thế.
Có lẽ, anh mãi không chịu kết hôn là vì nghĩ rằng một ngày nào đó anh và Lục U vẫn còn cơ hội... Nhưng lúc đó anh quá kiêu ngạo, không thể buông bỏ thể diện mà thừa nhận rằng mình vẫn yêu cô.
Đèn sáng lên, Chương Bách Ngôn đột nhiên nhắm mắt lại.
Điện thoại di động của anh liên tục đổ chuông, tất cả đều là cuộc gọi của Từ Chiêm Nhu, anh dứt khoát tắt máy.
Sau đó, anh ngủ thiếp đi.
Đến khi tỉnh dậy, Từ Chiêm Nhu và mẹ Chương cùng đến. Mẹ Chương vẫn ngồi trên xe lăn nên được Từ Chiêm Nhu đẩy tới. Nói thật, từ khi nhìn thấy đứa trẻ, mẹ Chương chẳng còn nhiệt tình với Từ Chiêm Nhu nhiều như thế nữa.
Tuy nhiên, bà ta không thể chấp nhận Lục U.
Kế hoạch trong lòng bà ta là cướp đứa trẻ đi, để Từ Chiêm Nhu nuôi đứa trẻ.
Đến lúc đó, cô ta có sinh hay không không còn quan trọng nữa.
Chương Bách Ngôn nằm đó, nhìn chằm chằm bọn họ một lúc lâu, sau đó từ từ ngồi dậy.
Mẹ Chương đi thẳng vào vấn đề, nói ra dự định của mình.
"Bách Ngôn, đứa trẻ đó nhất định là con của nhà họ Chương chúng ta! Con nhất định phải lấy lại đứa bé rồi giao cho Chiêm Nhu nuôi dưỡng, con cũng có thể tập trung vào sự nghiệp của mình."
Chương Bách Ngôn dựa vào lưng ghế sô pha, dùng tay che mắt, mệt mỏi nói: “Con đã nói với cô ta là huỷ hôn rồi! Con có thể bồi thường cho cô ta, cô ta có thể tuỳ ý quyết định con số. Về phần đứa trẻ… các người suy nghĩ quá nhiều rồi, không phải con của con. Con đã xét nghiệm DNA rồi, kết quả là nó không có quan hệ huyết thống với con.”
Mẹ Chương choáng váng.
Lúc này Từ Chiêm Nhu ở một bên cũng sửng sốt.
Cô ta hiểu được một thông tin, đó là Chương Bách Ngôn và Lục U đã làm chuyện vợ chồng, tính thời gian thì là lúc ở trên đảo.
Cô ta đột nhiên không chịu nổi.
Giọng cô ta khàn đặc, gần như cuồng loạn: "Chương Bách Ngôn, anh thà chạm vào cô ta chứ không chịu động vào tôi? Tôi đã đính hôn với anh, tôi là bà Chương tương lai, nhưng anh lại để tôi sống như góa phụ!"
Làm sao cô ta có thể chịu đựng được, người đàn ông này hoàn toàn phớt lờ cô ta.
Cô ta chỉ cảm thấy mình giống như một chú hề.
Chương Bách Ngôn không hề bị lay động.
Anh nhìn vẻ mặt điên cuồng của Từ Chiêm Nhu, dừng một chút, sau đó lấy chi phiếu ra và viết một dãy số.