Cố Vân Phàm đứng yên ở đó, yên lặng nhìn cô ấy, ông ta biết mình nên rời khỏi đây ngay lập tức, bởi vì ông ta đã đồng ý rằng sẽ không quấy rầy cô ấy nữa, nhưng chân của ông ta không cất bước được.
Bỗng dưng, Lý Tư Ỷ dừng động tác.
Cách bốn năm mét, Cố Vân Phàm nhìn thấy hai giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống... Cô ấy nhanh chóng cầm giấy ăn lau đi, chắc là cô ấy không muốn khóc và cũng không muốn thất thế.
Bàn tay đang đút trong túi quần của Cố Vân Phàm không ngừng run rẩy.
Đời này, ông ta toàn sống vô tư, chưa bao giờ hối hận chuyện gì, nhưng giờ ông ta hối hận rồi.
Sinh kế của mấy chục nghìn nhân viên thì sao?
Mất đi công việc ở tập đoàn Cổ Thị, bọn họ vẫn có thể tìm được công việc khác, nhưng Tư Ỷ của ông ta mất đi ông ta... thì không còn vui vẻ, không còn mỉm cười, chỉ còn nước mắt.
Sau cùng, Cố Vân Phàm không gọi cô ấy, bởi vì ông ta không thể cho cô ấy lời hứa hẹn.
Đúng vào lúc ông ta định rời đi, Lý Tư Ỷ bỗng ngẩng đầu lên, cô ấy nhìn thẳng vào ông ta, vành mắt đỏ hoe...
Ngạc nhiên, khiếp sợ!
Tình cũ gặp lại, cả hai còn chưa quên nhau, còn gặp lại ở chốn cũ nữa.
Cái nào cũng làm người ta đau lòng.
Xung quanh như không còn tiếng động, cũng không còn ai cả, chỉ có ông ta và cô ấy.
Một lúc sau, Lý Tư Ỷ run run môi, cuối cùng cô ấy không nói gì cả mà chỉ cúi đầu tiếp tục dùng bữa, cứ như thể... cứ như thể cô ấy không quen Cố Vân Phàm, cứ như thể bọn họ không có một chút liên quan nào cả.
Đáng ra Cố Vân Phải phải rời đi, giống lời cô ấy nói lần trước là đi đường có gặp nhau thì cũng không cần chào nhau, bởi vì ông ta chỉ mang lại tổn thương cô ấy thôi.
Nhưng ông ta vẫn đứng ở đó, không nỡ đi.
Ông ta nhớ cô ấy, nếu không cố ý đi gặp cô ấy, có lẽ cả đời này ông ta cũng sẽ không gặp được cô ấy mấy lần nữa.
Cố Vân Phàm chậm rãi đi tới, ông ta chưa nói câu nào đã ngồi xuống luôn.
Ông ta nói với quản lý bên cạnh: "Thêm mấy món thịt và rau, mang bình rượu trắng ra đây."
Quản lý vâng một tiếng rồi đi làm.
Anh ta rất hiểu chuyện, nhà hàng không đông, anh ta treo cái thẻ đóng cửa ở cửa cũng coi như là cho anh Cố một nơi để nói chuyện, bên ngoài có khá nhiều tin đồn, nhưng anh ta tin rằng anh Cố và cô Lý mới là tình yêu đích thực, ánh mắt vừa rồi không lừa được người khác.
Hai người ngồi xuống chiếc bàn nhỏ bốn người bên đó.
Lý Tư Ỷ rất bình tĩnh, cô ấy cúi đầu hỏi: "Sao anh còn tới đây làm gì? Không phải đã nói rõ là không gặp mặt không nói chuyện nữa sao!"
Cô ấy nói xong định đi luôn.
Cô ấy sợ rồi, cô ấy thật sự không dám có thêm dây dưa gì với Cố Vân Phàm nữa.
Nhưng vừa mới đứng dậy, bàn tay đã bị người đàn ông nắm... Cố Vân Phàm nắm một cái liền thả, ông ta ngẩng mặt lên nhìn cô ấy, giọng nói rất ấm áp và bình tĩnh: "Đã trùng hợp gặp nhau rồi, cùng ăn bữa cơm đi!"
Lý Tư Ỷ lắc đầu, cô ấy vẫn muốn đi.
Nhưng Cố Vân Phàm lại không chịu để cô ấy đi, ông ta khế nói: "Tư Ý, chỉ là một bữa cơm thôi mà, anh sẽ không được voi đòi tiên! Vả lại em ăn ít quá, sao nó được?"
Ít nhiều gì Lý Tư Ý cũng hiểu ông ta, cô ấy biết mình mà không ăn bữa cơm này, ông ta sẽ không cho cô ấy đi.
Cô ấy lại ngồi xuống, nhưng chẳng nói gì cả.
Rau và thịt được bê lên, ông chủ còn cầm riêng một khay nướng tới, bởi vì Cố Vân Phàm thích ăn thịt nướng.
Tất cả đều im lặng.
Lý Tư Ỷ ngồi mà thất thần, còn Cố Vân Phàm thì im lặng nướng thịt, đồ gia vị.
Tay nghề của ông ta tốt lắm.
Trước đây lúc họ ăn cùng nhau, cơ bản toàn là ông ta động tay, cô ấy chỉ phụ trách ăn.
Bây giờ chia tay rồi, cũng không ngoại lệ!
Nhưng chung quy vẫn khác ngày xưa, lúc đó cô ấy ham ăn nhưng lại sợ béo, mỗi lần ăn thịt nướng xong về nhà, cô ấy đều quấn lấy ông ta làm vận động, quấn quýt cùng ông ta ra mồ hôi, rồi bảo rằng ra mồ hôi sẽ không béo.
Mỗi lần như vậy, cô ấy cực kỳ chủ động.
Cố Vân Phàm cũng là người nhìn quen cảnh trăng gió, nhưng lúc đó ông ta thật sự hận không thể chết trên người cô ấy mới tốt... còn bây giờ, cô ấy ngồi đối diện ông ta, vẫn là khuôn mặt anh tuấn đó, nhưng cô ấy không còn thèm ăn và cũng không còn dục vọng.
Cố Vân Phàm bỏ thịt đã nướng được vào cái bát trước mặt cô ấy.
"Ăn một chút đi! Em gầy quá!"
Lý Tư Ỷ không nói tiếng nào, cô ấy cúi mặt im lặng ăn hai miếng, rõ ràng Cố Vân Phàm rất đói nhưng ông ta chỉ lo chăm cho cô ấy, rất chu đáo và cũng rất ân cần: "Em ăn thêm đi! Em thích ăn cái này nhất mà?"
Cuối cùng, Lý Tư Ý đặt đũa xuống.
Cô ấy giương mắt lên nhìn ông ta, cô ấy khẽ nói: "Cố Vân Phàm, chúng ta có thể bình thường chút được không? Anh đã kết hôn rồi, anh cứ ân cần chu đáo như này có hợp lý không hȧ?"
này!"
Cô ấy chỉ vào bàn đồ ăn: "Chúng ta không nên ăn bữa cơm
Không có khẩu vị, cô ấy đứng lên định đi.