Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Nhiên cúp điện thoại.

Cô ngồi một mình trong phòng làm việc, lẳng lặng suy nghĩ hồi lâu, sau đó đặt vé máy bay đến thành phố H vào hai giờ chiều nay.

Cửa truyền đến tiếng gõ cửa, thư kỳ thứ hai đi vào.

An Nhiên rút tập tài liệu ra: “Đây là tài liệu của dự án chính trong vòng nửa năm tới, em giao nó cho Phó Giám đốc Lý đi, Tổng Giám đốc Cố nói kế hoạch tiếp theo của công ty do anh ta chỉ đạo.”

Thư ký thứ hai gật đầu xong thì nhỏ giọng hỏi: “Chị An, chị phải đi thành phố H à?”

An Nhiên ngơ ngác, sau đó thì cười nhạt gật đầu.

Thư ký thứ hai muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn chỉ ôm tài liệu đi mất.

Đợi cô ta đi mất, An Nhiên mới tựa lưng vào ghế khẽ xoay vài vòng, cô nhớ đến Hoắc Doãn Tư... Chỉ còn hơn một tháng nữa là đến Tết rồi, cô vừa làm hòa với cậu ấy, chắc chắn cậu ấy sẽ không muốn cô rời thành phố B. Nói đến đây, An Nhiên cũng không chắc mình có thể về kịp trước Tết hay không.

Thế nhưng Tổng Giám đốc có ơn dìu dắt cô, vào lúc này cô không thể nào mặc kệ được.

An Nhiên cắn môi, gọi điện thoại cho Hoắc Doãn Tư.

...

Tập đoàn Hoắc Thị.

Trong phòng làm việc của Tổng Giám đốc trên tầng cao nhất, Hoắc Doãn Tư đứng trước cửa sổ sát đất, trước mặt là phong cảnh của hơn nửa thành phố B.

Cậu đưa mắt nhìn hết thảy.

Điện thoại trên bàn làm việc vang lên từng hồi chuông, cậu đoán là An Nhiên gọi đến.

Hoắc Doãn Tư không bắt máy.

Điện thoại lại đổ chuông mấy lần, sau đó tiếng gõ cửa phòng làm việc vang lên, giọng thư ký Nghiêm truyền đến: “Tổng Giám đốc Hoắc, An Nhiên gọi đến, giờ ngài có tiện nghe không?”

Cửa mở ra, sườn mặt của cấp trên cao quý xuất hiện.

Thư ký Nghiêm khó hiểu, rõ ràng sáng nay có cuộc họp quan trọng nhưng Tổng Giám đốc Hoắc đã dời lại để đi gặp một khách quan trọng, sau khi về thì cứ ngồi một mình trong phòng làm việc như đang chờ đợi gì đó.

Hoắc Doãn Tư quay lại, mắt nhìn vào chiếc điện thoại di động trong tay thư ký Nghiêm.

Cậu nói bằng giọng lạnh nhạt: “Để tôi gọi cho cô ấy!”

Thư ký Nghiêm không hiểu nổi bọn họ, chỉ đành đè giọng nói mấy câu với An Nhiên rồi cúp điện thoại ra ngoài.

Hoắc Doãn Tư chậm rãi bước đến bàn làm việc.

Cậu cầm điện thoại lên, trên đó hiển thị 5 cuộc gọi nhỡ đều do An Nhiên gọi đến. Cậu khẽ ấn gọi lại, vừa được khoảng một giây là An Nhiên đã bắt máy: “Anh đang họp à.”

Hoắc Doãn Tư lạnh nhạt “ừ” một cái.

Sau một hồi im lặng, An Nhiên mới nhẹ giọng nói: “Có thể em sẽ đi công tác một thời gian.”

“Phải đi thành phố H?”

An Nhiên cũng không thấy lạ khi cậu biết, bởi vì việc chủ tịch của tập đoàn Cố Thị qua đời đã lên hot search, hẳn là tất cả người trong giới cũng đã biết, cô sợ cậu mất hứng nên đè giọng thật mềm: “Giúp đỡ xong thì em về.”

Hoắc Doãn Tư cười lạnh: “Đã sắp xếp hành lý chưa? Sắp xếp xong thì đến chỗ anh một chuyến đi.”

Cậu nói xong thì cúp máy ngay.

Bên kia, An Nhiên cầm điện thoại đờ người ra một hồi lâu. Cô cũng không phải người không biết nhìn, rõ là Hoắc Doãn Tư đang mất hứng, không muốn cho cô đến thành phố H.

Thế nhưng bất luận ra sao, chuyến này cô nhất định phải đi.

Lùi một bước mà nói, không liên quan đến tình cảm thì cũng vì đạo đức nghề nghiệp của cô.

Tóm lại thì An Nhiên vẫn để ý đến Hoắc Doãn Tư, cô dọn dẹp một chút rồi đón xe đến tập đoàn Hoắc Thị trước, cô vừa đến đã thấy thư ký Nghiêm đang chờ dưới tầng, chị ấy đi sóng vai với An Nhiên, nhỏ giọng nói: “Tổng Giám đốc trông mất hứng rồi, hai người lại cãi nhau à?”

An Nhiên lắc đầu: “Không có.”

Nhưng có khi một lát sẽ cãi nhau.

Thư ký Nghiêm thở phào nhẹ nhõm, dẫn cô đến phòng làm việc của Tổng Giám đốc, sau khi dẫn người đến cũng chẳng đoái hoài gì đến chuyện trà nước, chỉ nhường không gian riêng tư cho bọn họ.

An Nhiên đóng cửa lại.

Hoắc Doãn Tư đang ngồi làm việc trên ghế salon, đang chăm chú nhìn vào laptop đặt trên đầu gối, không biết đang suy nghĩ gì, nghe thấy tiếng đóng cửa thì giương mắt lên nhìn cô: “Nhất định phải đi à?”

An Nhiên dựa lưng vào cửa.

Cô đắn đo một hồi rồi nhẹ giọng hỏi: “Anh rất không muốn em đi?”

Hoắc Doãn Tư vẫn cứ chăm chú nhìn cô, lát sau thì khép laptop lại, khẽ ném một cái túi da bên cạnh lên bàn trà trước mắt, nhếch cằm: “Xem thử cái này đi rồi hẵng quyết định.”

An Nhiên khó hiểu.

Nhưng cô vẫn ngồi xuống đối diện cậu, mở túi tài liệu ra, chỉ mất hai giây là khuôn mặt đã trắng bệch.

“Hợp đồng hợp tác giữa Hoắc Thị và Trung Thiên.”

Cô đọc xong nhanh như gió, sau đó ngước mắt, trong đó toàn là vẻ không dám tin, thậm chí giọng nói cũng đã trở nên run rẩy: “Anh ký cái này với Trung Thiên khi nào?”

Hoắc Doãn Tư rất bình tĩnh nói: “Một tiếng trước! An Nhiên, Hoắc Thị rất xem trọng cuộc hợp tác với Trung Thiên, dự án này còn đang cần người dẫn dắt, chỉ cần em rời khỏi Cố Thị, gia nhập tập đoàn Hoắc Thị thì dự án này sẽ giao cho em toàn quyền phụ trách, sự nghiệp lẫn địa vị mà em muốn đều sẽ đạt được.”

An Nhiên vẫn đang khiếp sợ.

Cô nhìn vào hàng chữ to kia, nghe những lời Hoắc Doãn Tư nói, cô biết chuyện đâm sau lưng trong giới làm ăn bọn họ là chuyện thường, kinh doanh chính là không chừa thủ đoạn, huống chi còn là dự án trị giá mấy chục tỷ, thế nhưng...

Cô run giọng: “Tổng Giám đốc Cố có ơn với em. Bây giờ ông ấy đang cần em giúp đỡ mà em lại cầm dự án Cố Thị vụt mất để lót đường cho mình, Hoắc Doãn Tư, anh cảm thấy hợp lý không?”

Hoắc Doãn Tư lẳng lặng nhìn cảm xúc phập phồng của cô.

Vẻ mặt cậu vẫn bình tĩnh, hỏi ngược lại: “Vậy em cảm thấy thế nào mới hợp lý? Để em đến an ủi nỗi đau mất cha của ông ta, hay là để em và ông ta ngày ngày bên nhau, hay là cứ mỗi lúc ông ta gặp chuyện là em sẽ dùng cái cớ ơn nghĩa để đến bên cạnh ông ta?”

An Nhiên nhìn cậu bằng ánh mắt đầy xa lạ.

Giọng cô nhẹ bẫng: “Anh có ý gì?”

Hoắc Doãn Tư nghiêng người sang nắm lấy cổ tay cô, dán sát vào tai cô lẩm bẩm: “Em biết rất rõ ý đồ của ông ta với em... Em biết rõ ông ta có ý đồ với... mẹ anh. Em là bạn gái anh, sau này sẽ là mợ Hoắc, em ở bên cạnh ông ta hợp lý sao?”

Lòng An Nhiên nhói lên.

Cô hơi ngửa đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc. Đúng, Hoắc Doãn Tư sinh ra đã sống tốt, cậu có quyền có thế, mạnh mẽ quyến rũ, nhưng cậu cũng rất khốn nạn! Những lời cậu nói lúc này có khác gì lúc trước nói cô không xứng làm mợ Hoắc? Chỉ vì cô làm việc với Cố Vân Phàm mà cậu đã định kiến với cô.

Chủ yếu là cậu xem thường cô.

Cậu cảm thấy hết thảy những thứ cô có được hôm nay đều dựa vào quan hệ với Cố Vân Phàm nên cậu không cho phép cô qua lại với Cố Vân Phàm, dù cho đối phương có đang ở trong tình thế khó khăn.

An Nhiên run môi, khó khăn lên tiếng: “Đây chỉ là một công việc! Hoắc Doãn Tư... Nếu như anh cảm thấy em ở bên cạnh Cố Vân Phàm làm anh không thoải mái, sau khi qua được giai đoạn này em có thể nhận những gì xứng đáng và rời khỏi tập đoàn Cố Thị, nhưng vào lúc này anh muốn em bội bạc thì em không làm được.”

Hoắc Doãn Tư buông cô ra.

Ngón tay thon dài của cậu nhẹ nhàng lướt qua phần hợp đồng, lạnh nhạt nói: “Quyền thế và danh phận cũng không giữ được em sao? An Nhiên, không tới nửa năm Cố Thị sẽ không thể lắng xuống.”

Con ngươi An Nhiên co rụt lại.

Lúc đến đây cô cho là cậu sẽ tức giận, sẽ phản đối nên còn trên xe cô đã nghĩ sẽ nhượng bộ một chút, nhưng cô không ngờ Hoắc Doãn Tư lại có thể tuyệt tình như vậy... Cuối cùng cô đã hiểu, cậu để ý tới những chuyện đêm đó nghe được ở câu lạc bộ thế nào, có lẽ chỉ là lời ngọt ngào trót lưỡi để mê hoặc cô, có lẽ trong lòng cậu chưa từng thật sự tin tưởng cô, luôn nghĩ rằng cô có mờ ám với Cố Vân Phàm.

An Nhiên cụp mắt.

Cô cẩn thận nghĩ lại xem mình muốn gì, cũng suy tính sự ảnh hưởng khi mình quyết liệt đối đầu với Hoắc Doãn Tư. Cô nghĩ ngợi chừng năm phút, trong thời gian đó Hoắc Doãn Tư vẫn một mực nhìn cô chăm chú.

Từ đầu đến cuối cậu vẫn cho rằng người thông minh thì sẽ biết phải lựa chọn thế nào.

Cuối cùng, An Nhiên ngước mắt.

Ánh mắt cô hệt như màn đêm, đã hoàn toàn thất vọng, vừa mở miệng đã phát ra giọng khàn khàn: “Dự án này em đã theo được nửa năm, không ai có tình cảm với nó bằng em, nhưng Hoắc Doãn Tư anh chỉ cần một tiếng là đã có thể dễ dàng cướp nó đi, quăng bỏ mọi cố gắng của em. Có thể là anh rất thích em, nhưng em cũng đã nói, nếu như chúng ta muốn yêu đương thì đầu tiên anh phải học cách tôn trọng em, đối xử với em một cách bình đẳng. Anh đã cao ngạo quen thói nên chỉ để ý đến sự tồn tại của Cố Vân Phàm, nhưng còn em thì sao... Chẳng lẽ lại không đau lòng buồn khổ vì sự xuất hiện của Lý Tư Ỷ và Tôn Điềm sao?”

Đôi môi mỏng của Hoắc Doãn Tư khẽ hé: “Em suy nghĩ kỹ lại đi.”

An Nhiên khẽ lắc đầu: “Không cần nghĩ nữa! Anh Hoắc, anh đúng là không thay đổi chút nào! Tôi ở trong lòng anh cho đến giờ cũng chỉ là thú cưng khiến anh vui vẻ mà thôi, tôi nghĩ thế nào, tôi coi trọng ai trước giờ anh đều không quan tâm, anh chỉ muốn trong thế giới của tôi chỉ có mình anh thôi, tốt nhất là ở nhà sinh nhiều con cho anh, làm tốt vai trò mà anh mong muốn, thỏa mãn định nghĩa hạnh phúc của anh mà thôi.”

“Nhưng đó không phải là thứ tôi muốn!”

“Hoắc Doãn Tư, không có anh tôi vẫn sống được, thế nhưng vào lúc tôi khó khăn nhất là Tổng Giám đốc Cố đã chứa chấp tôi.”

...

Hoắc Doãn Tư nhìn cô: “Em nhất quyết phải đi?”

An Nhiên đứng dậy: “Đúng! Tôi phải đi! Còn nữa... Hoắc Doãn Tư, nếu chúng ta không hợp thì thôi đi!” Cô nói xong thì bước thẳng ra ngoài cửa.

Tay vừa chạm vào nắm cửa thì giọng của Hoắc Doãn Tư vang lên từ sau lưng.

“An Nhiên, em nghiêm túc?”

Tay cô vặn nắm cửa, ngước đầu để không khóc ra, khẽ ừ: “Đúng! Vô cùng nghiêm túc! Hoắc Doãn Tư, chúng ta không phải người cùng đường.”

Cậu vô cùng thất vọng với cô, sao biết cô không thấy vậy.

Dù cậu chỉ thông cảm cho cô một chút xíu thôi thì cũng sẽ không dùng cách mạnh mẽ và độc đoán như vậy để xử lý, An Nhiên vừa đau lòng vừa tiếc nuối, nhưng lại cảm thấy tình cảm như thế... không bằng không có.

Cô nghẹn ngào: “Tôi đi đón Lâm Hi đây! Chuyện của con thì chờ tôi về rồi bàn sau.”

Cuối cùng An Nhiên vẫn đi.

Cô không chấp nhận sự sắp xếp của cậu mà lựa chọn đến với Cố Vân Phàm, kết thúc cuộc sống của mình.

Hoắc Doãn Tư vẫn cứ im lặng ngồi đó, mặt âm u.

An Nhiên đến nhà họ Hoắc một chuyến.

Cô muốn đến đón Lâm Hi, vợ chồng Hoắc Minh không có lý do gì để ngăn cản.

Hai người họ đi rồi, Hoắc Minh lại gọi điện mắng con trai một trận: “Mới hôm qua còn ngọt ngào thân thiết, sao hôm nay đã chọc người ta khóc rồi? Lúc An Nhiên tới đây mắt đỏ hồng, Hoắc Doãn Tư, con đã làm gì?”

Tâm trạng Hoắc Doãn Tư không tốt nên đối phó mấy câu rồi cúp điện thoại.

Không ai biết cậu để ý Cố Vân Phàm bao nhiêu.

Nếu không có mấy câu ở câu lạc bộ thì cậu cũng chẳng để ý như vậy, thế nhưng Cố Vân Phàm thật sự đã bày tỏ ý đồ với An Nhiên... Bây giờ An Nhiên lại vì Cố Vân Phàm mà nhất quyết phải bay đến thành phố H.

An Nhiên nói cậu chẳng thay đổi chút nào. Đúng, cậu không thay đổi mà người thay đổi là cô!

...

An Nhiên đón Lâm Hi về căn hộ.

Dì Lâm đang gói sủi cảo, thấy cô dẫn Lâm Hi về thì sợ hết hồn: “Sao lại về vào lúc này? Lâm Hi ở nhà ông bà nội không quen à?”

Vừa hỏi xong thì bắt gặp đôi mắt đỏ hồng của An Nhiên: “Sao thế?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK