Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời này nói thẳng vào lòng Lục Khiêm.

Ông đổi thư ký Liễu đang hết lòng khuyên nhủ đi!

Sau khi mấy người rời đi, ông ngồi lẳng lặng suy nghĩ.

Lại cảm thấy lời thư ký Liễu nói cũng có đạo lý!

Lục Khiêm cầm điện thoại gọi cho trợ lý của Minh Châu, có được lịch trình của cô, hóa ra là đang đi tới một nhà hàng ăn cơm.

Lục Khiêm tra xét, vừa lúc cũng không xa.

Ông cầm chìa khóa xe và áo khoác, đi ra khỏi văn phòng, trực tiếp đi tìm người.

Thư ký Liễu còn đang ở bên ngoài, thấy ông đi ra thì mặt mày hớn hở: “Vậy là đúng rồi! Một đêm làm vợ chồng trăm ngày được ân ái, một khi đã tiếp xúc thân mật trái tim phụ nữ nhất định sẽ mềm ra!”

Lục Khiêm rất cạn lời.

Ông cũng chưa nói mà thư ký Liễu lại biết được!

Nhưng ông cũng không phản bác, trong lòng lại có chút ngọt ngào.

Mười phút sau, ông dừng xe ở trước cửa nhà hàng kia, vừa mới cởi đai an toàn định bước xuống xe.

Vừa nhấc mắt lên thì bỗng khựng lại.

Phía sau lớp kính thủy tinh trong suốt, Minh Châu đang ăn cơm với một người khác.

Là một người đàn ông trẻ tuổi, diện mạo nhã nhặn, quần áo rất trang trọng.

Nhìn vẻ mặt của hai người thì rất rõ ràng đây là cơm xem mắt.

Nhưng hai người nói chuyện rất vui vẻ.

Lục Khiêm đang cầm đai an toàn bỗng nhẹ nhàng thả tay ra, ông chậm rãi tựa lưng vào ghế ngồi.

Lúc này ông rất cần một điếu thuốc lá.

Nhưng trong tầm tay không có.

Ông lẳng lặng nhìn chăm chú vào hình ảnh cô nói chuyện cùng người ta, cười nhẹ đúng lúc, không hề buồn tẻ.

Ông có thể nhìn ra được cô không chán ghét đối phương.

Lục Khiêm không xuống xe, anh chỉ ngồi đó, vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú vào cô.

Cuối cùng, Minh Châu đã phát hiện ra sự tồn tại của ông

Tròng mắt của cô bỗng co rút lại một chút.

Ngay sau đó cô thu lại ánh mắt, tiếp tục ăn cơm, nói chuyện phiếm với người ta.

Lục Khiêm không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, ông thật sự ngồi chờ cô như đang tự ngược bản thân, chờ cô kết thúc bữa cơm xem mắt này.

Cuối cùng Minh Châu cũng từ biệt người nọ.

Bọn họ còn trao đổi phương thức liên lạc.

Lúc Minh Châu rời đi cũng không tránh khỏi việc chạm mặt Lục Khiêm, thậm chí cô còn mở cửa xe ngồi vào bên cạnh ông.

“Lục Khiêm, chúng ta tâm sự đi!”

Lục Khiêm nghiêng đầu nhìn cô, trên mặt không chút cảm xúc.

Ông hỏi lại cô: “Nói gì? Nói chuyện sáng sớm em vừa mới bước xuống khỏi giường anh, giữa trưa đã đi xem mắt với người khác? Hoắc Minh Châu, có phải em muốn nói chuyện này với anh không?”

Minh Châu lẳng lặng nhìn chăm chú vào ông.

Một lát sau, cô nhẹ giọng nói: “Tôi nghĩ tôi đã nói rõ vào lúc sáng rồi chứ, chúng ta cũng chỉ qua lại với nhau một hai lần mà thôi, hơn nữa tối hôm qua là chuyện ngoài ý muốn, tôi cũng không cầu xin ông quay lại với tôi, là chính ông kéo tôi vào trong nhà.”

“Lục Khiêm! Hiện tại tôi còn nói chuyện với ông là bởi vì ông là bố của Thước Thước và Lục U.”

Lục Khiêm quay mặt sang một bên.

Ông chỉ nhẹ giọng nói: “Nhất định phải xem mắt sao? Hoắc Minh Châu, có phải em sẽ vĩnh viễn không suy nghĩ tới anh nữa không?”

Cái mũi Minh Châu chua xót.

Cô không muốn như vậy, nếu có thể cô không muốn có bất kỳ liên quan gì tới Lục Khiêm nữa.

Cô không muốn yêu ông, cũng không muốn làm ông tổn thương.

Sau một lúc lâu, cô vẫn ừ một tiếng.

“Đúng vậy… Không suy nghĩ nữa! Chúng ta cũng đã kết thúc... kể từ hai năm trước.”

Minh Châu nói xong, cô bỗng cảm thấy áp lực.

Cũng không phải do cô nhẫn tâm mà là vì cô đã phải trải qua quá nhiều chuyện.

Lục Khiêm lần lượt cho cô hy vọng rồi lại lần lượt khiến cô thất vọng, cô không dám yêu nữa.

Cho nên cô thà tiếp nhận một cách bình thường.

Lục Khiêm bình tĩnh nhìn về phía xa xăm, ông chưa ăn cơm trưa, dạ dày không được thoải mái, thế nhưng ông vẫn cố hết sức chịu đựng, không muốn để lộ sự yếu đuối ở trước mặt cô.

Hồi lâu sau ông mở miệng: “Anh đưa em về phim trường!”

Minh Châu lắc đầu: “Tôi lái xe tới đây.”

Cô nói xong thì mở cửa xe.

Lục Khiêm bỗng dưng kéo cô lại: “Đừng đi!”

Minh Châu quay đầu lại, cô nhìn vào đôi mắt thâm thúy của ông, vô cùng bình tĩnh, nếu là người khác tuyệt đối không nhìn ra ông đang dùng sức mạnh để giữ chặt lấy cô.

Giằng co hồi lâu, Minh Châu nhẹ giọng nói: “Buông tay!”

Lục Khiêm nhẹ nhàng thả tay ra.

Cô nhanh chóng bước xuống xe tựa như có người đuổi theo phía sau.

Cửa xe đóng lại, Lục Khiêm nhẹ nhàng ôm bụng, ông lẳng lặng ngồi một lát, sau đó lấy một viên thuốc ra khỏi túi áo, uống vào cùng với nước.

Ông chờ cảm giác thoải mái hơn một chút mới trở về công ty.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK