Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Khiêm giật mình.
Không thấy Thước Thước đâu?
Ông nghe ra cảm xúc của Minh Châu đang rất không ốn định, hạ giọng vỗ về cô: “Để anh gọi điện hỏi tài xế.”
Giọng Minh châu lạnh lùng.
Cô nói: “Tôi đã hỏi rồi! Dọc đường anh ta đưa Thước Thước đi thì bị tắc, sau khi tới trường mầm non thì thả thằng bé xuống rồi rời đi luôn. Lục Khiêm, ông đón Thước Thước về chỗ ông tôi chưa bao giờ có ý kiến dù chỉ nửa lời, bởi đó cũng là con của ông, thế nhưng… thế nhưng dù sao thì ông cũng không thể vì người khác mà chểnh mảng thằng bé! Thằng bé, nó chỉ mới năm tuổi mà thôi, thằng bé cũng cần bố nó mà.”
Nói xong câu cuối cùng, giọng cô đã nghẹn ngào.
“Tòi không quan tâm bây giờ ông đang ở đâu, xin ông lập tức cùng tôi đi tìm Thước Thước về.”
Trước khi cô ngắt điện thoại, ông khàn giọng gọi tên cô.
Minh Châu im lặng hai giây, cuối cùng vẫn ngắt cuộc gọi.
Lục Khiêm đứng trên hành lang trong bệnh viện, toàn thân lạnh như băng.
Ông vẫn nhớ rõ sáng nay khi ông nhận được điện thoại từ biệt thự, nói Lục Huân không nói chuyện được nữa, ông phải vội vàng chạy tới nên nên đế tài xế đưa Thước Thước đi, nhưng nhóc con kia không chịu.
Thước Thước ôm lấy chân ông…
Mắt Lục Khiêm đau xót, ông ngửa mặt lên trời.
Đúng lúc này, thư ký Liễu tới, trong tay còn cầm đơn kiếm tra, nói: “Vấn đề có lẽ không nhỏ! Cô bé…“
Lục Khiêm hạ giọng: “Cậu ở lại đáy giúp đỡ!”
Thư ký Liễu sửng sốt.
Lục Khiêm cổ kiềm nén, nói: “Không thấy Thước Thước.”
Tờ đơn kiểm tra trong tay thư ký Liễu, rơi trên mặt đất…
Thước Thước xuất thân hiển hách.
Cả nhà họ Hoắc lẫn nhà họ Lục huy động hết mọi quan hệ để tìm đứa trẻ. Thế nhưng đến khi
mặt trời xuống núi vẫn không tìm được.
Hoắc Minh xử lý mọi chuyện ở Cục cảnh sát.
Lục Khiêm và Minh châu lái xe đến tất cả những nơi mà Thước Thước có thế đi đế tìm kiếm.
Chạng vạng, sắc trời bắt đầu tối dần.
Lục Khiêm dừng xe lại bên đường, mua cho Minh Châu một cái sandwich.
Minh Châu mới nghe mấy cuộc điện thoại, cô mệt mỏi dựa lưng vào ghế, khóe mắt ẩm ướt.
Cô nhấc mắt, im lặng nhìn ông, ánh mắt lạnh lẽo mà xa cách.
Cô thực sự, chưa bao giờ nhìn ông như vậy.
Lục Khiêm đưa sandwich cho cô, khó khăn lên tiếng: “Minh Châu, tìm được con trước rồi nói sau.”
“Đi đâu tìm?”
“Lục Khiêm… ông nói cho tôi biết đi, phải đi đâu tìm?”
“Trời tối đen rồi, Thước Thước sợ tối.”
Minh Châu nói xong, dựa lưng vào ghế bất lực bật khóc.
Cô không thể tiếp tục đợi trong xe nữa.
Cô mở cửa xe, chạy đến ngã tư đường, khắp nơi đều là ánh đèn rực rỡ mới được bật sáng, khắp nơi đều tấp nập xe cộ.
“Thước Thước!” Cô lớn tiếng gọi.
Nước mắt lóe lên ánh sáng dưới ánh đèn đường chiếu rọi, có vẻ vô cùng bất lực.
Lục Khiêm ôm lấy cô từ phía sau.
“Minh Châu em bình tĩnh một chút đi!”
“Ông nói tôi phải bình tĩnh như thế nào hả?” Một cái tát, vang lên trong đêm tối.
Cô đã tát Lục Khiêm.
Cô nhỏ hơn ông nhiều như vậy, trước đây cô mềm mại nghe lời ông đến thế, thế nhưng hôm nay cô đã đánh Lục Khiêm.
Bầu không khí chìm trong sự im lặng chết chóc.
Với thân phận của Lục Khiêm.
Ngoài bà cụ Lục ra thì có lẽ không ai dám tát ông như vậy.
Dường như ông cũng bừng tỉnh, im lặng chăm chú nhìn Minh châu.
Giây phút này, cô không phải một cô gái nhỏ không hiểu chuyện đời, cả cô và ông đều là người làm bố làm mẹ, ông không đạt yêu cầu của một người bố tốt, đương nhiên cô có thế lấy đó làm lý
do trút giận với ông.
Lục Khiêm không tức giận, ông nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, dịu dàng xoa xoa.
“Ăn chút gì đó đi rồi tìm tiếp!”
“Tôi không ăn nổi!”
Minh Chấu đẩy ông ra, cô lảo đảo đi về phía trước, trong lòng cô chỉ nghĩ về Thước Thước, sợ cậu bé gặp chuyện gì không mau.
Sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Cô chạy qua vô số ngã tư đường, giống như đã phát điên.
Lục Khiêm giữ cô lại từ phía sau: “Minh Châu!”
Minh Châu nhìn Lục Khiêm, giọng nói run rấy: “Còn có chỗ kia nữa! Thằng bé nhất định ở đó! Thằng bé nhất định ở đó!”
Hai người lên xe.
Nửa giờ sau, xe dừng trong một con ngõ nhỏ âm u chật hẹp.
Xi măng lồi lõm mấp mô.
Dây điện mắc chằng chịt như mạng nhện.
Những tòa nhà cũ nát, bột xi măng có thế rơi xuống bất cứ lúc nào.
Lục Khiêm đau lòng không chịu nổi.
Hơn hai năm đó, Minh châu và Thước Thước đã phải sổng ở nơi này sao?
Hành lang vô cùng tối tăm, thậm chí thỉnh thoảng còn có con chuột chạy qua, nhưng Minh Châu không bận tâm tới những thứ đó chút nào, cô chạy nhanh lên tầng bốn.
Trong bóng tối, một thân thể nho nhỏ đang ngồi sụp trên mặt đất cạnh cửa.
Đó là căn phòng trọ trước đây họ đã từng ở.
Cậu bé ôm đầu, dường như đang ngủ.
Giọng Minh châu kèm theo chút nghẹn ngào: “Thước Thước?”
Đứa trẻ không phản ứng, Minh Châu ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé.
Nóng bỏng!
“Thằng bé sốt rồi!” Giọng Minh châu run rấy.
Lục Khiêm vội vàng ôm lấy đứa trẻ, kiểm tra một chút, thực sự là nóng như lửa đốt.
“Mau đưa tới bệnh viện.”
Ông chạy nhanh xuống tầng, Minh Châu theo sát phía sau ông…
Nửa tiếng sau, Thước Thước im lặng nằm trên giường bệnh nhỏ, kim truyền dịch cắm trên mu bàn tay.
Bác sĩ nói bị cảm lạnh, hơn nữa không ăn
uống trong thời gian dài, mất cân bằng điện giải.
Người nhà họ Hoắc đều đã có mặt.
Bà Hoắc đau lòng bật khóc.
Đương nhiên Hoắc Chấn Đông cũng đau lòng, nhưng ông vẫn gọi Lục Khiêm ra ngoài.
Hoắc Chấn Đông lên tiếng: “Lục Khiêm, chuyện hôn lễ lần trước tôi không trách cậu, đó là do hai người không có duyên phận! Một cô gái như Minh Châu không phù hợp với cậu, nhưng cậu phải chịu toàn bộ trách nhiệm cho chuyện ngày hôm nay.”
Lục Khiêm khàn giọng nói: “Phải! Là lỗi của tôi!”
Mắt Hoắc Chấn Đông cũng đỏ lên.
Thực ra ông không muốn nói nhiều với Lục Khiêm, dù sao ở giữa còn có đứa trẻ, còn có ôn Noãn.
Thế nhưng ông cũng đau lòng cho Minh Châu.
Ông cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng mới nói ra miệng: “Sau này cứ coi như là thông gia đi! Đối với cậu hay với chúng tôi đều tốt.”
Lục Khiêm rất hiếm khi gọi ông, nhưng lúc này lại gọi một tiếng.
Hoắc Chấn Đông nghe xong lại thấy buồn.
ông vỗ vai Lục Khiêm, nói: “Trước đây tôi không phản đối hai người bởi vì nhóc Minh Châu thích cậu, tôi không quản được con bé, mẹ con bé giới thiệu cho nó rất nhiều thanh niên tài giỏi anh tuấn nó đều không đồng ý, kết quả hai người vẫn đi tới ngõ cụt.”
Hoắc Chấn Đông thực sự rất khó chịu.
Ông không nói nhiều, ra hành lang hút thuốc.
Hoắc Minh và ôn Noãn cũng tới.
Cơ thể òn Noãn đã rất nặng nề, Hoắc Minh không muốn đế cô đến, nhưng ôn Noãn vần khăng khăng tới đây. Nhìn Thước Thước đang nằm trên giường truyền từng giọt nước biến, ôn Noãn rất đau lòng.
Cô ở bên cạnh Thước Thước một lát rồi vào phòng trong.
Minh Châu đang ởtrong nhà vệ sinh.
Nhìn thấy ôn Noãn, cô lập tức rơi nước mắt: “Chị dâu!”
Ôn Noãn đóng cửa lại.
Bình thường Minh Châu rất ỷ lại cô, nhẹ nhàng tựa lên vai cô, khẽ bật khóc: “Bao nhiêu năm nay em chưa từng hổi hận, nhưng khi không thấy Thước Thước đâu nữa, em thực sự thà rằng mình chưa từng quen biết ông ây.”
Không có sự ngưỡng mộ say đắm khi còn
trẻ, sẽ không có sự tổn thương ngày hôm nay.
Ôn Noãn hiểu được suy nghĩ của cô ấy.
Minh Châu đã quyết tâm muốn ly hôn với cậu, cô cũng rất khố sở, nhưng cô không thế khuyên nhủ được.
Cô nhẹ nhàng chạm lên tóc Minh Châu, nhẹ giọng nói: “Sự vui vẻ của bản thân là quan trọng nhất!”
Gia đình họ như vậy, cũng không cần lo lắng về kinh tế khi một mình nuôi con.
Nếu Minh Châu đã không muốn nữa, vậy thì thôi đi.
Minh Châu vẫn khóc.
Cô ấy cảm thấy mình rất vô dụng, mỗi khi gặp chuyện thì chỉ biết khóc, thế nhưng ôn Noãn lại cảm thấy cô ấy thực sự rất dũng cảm.
Chờ đợi đã lâu như vậy, tình cảm sâu sắc đến thế.
Minh Châu vẫn có thể buông tay!
Thước Thước sốt cao một đêm.
Bác sĩ đi ra đi vào mấy lượt.
Những người khác đã rời đi trước, chỉ còn Lục Khiêm cùng Minh Châu và đứa trẻ.
Bốn giờ sáng.
Minh Châu vẫn ngồi, im lặng chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia, Lục Khiêm bảo cô nghỉ ngơi cô cũng không chịu.
Sáng sớm, khi rửa mặt.
Cô vừa cúi xuống đã bị người ta ôm vào lòng.
Toàn thân Minh Châu cứng đờ.
Trước đây cô vui vẻ với sự đụng chạm của ông bao nhiêu thì hiện tại lại phản cảm bấy nhiêu, cô không tránh ra, nhưng giọng nói lạnh như băng: “Này là có ý gì?”
Lục Khiêm áp mặt lên tấm lưng gầy của cô, giọng nói có phần đau khố.
“Minh Châu, đế anh bù đắp cho hai mẹ con em đi.”
Trước đây khi ông muốn biết về cuộc sổng trong hai năm kia của Minh Châu, cô vẫn luôn không chịu nói. Mãi đến tối hôm qua ông mới được nhìn thây, vô cùng chấn động.
Minh Châu của ông, là lá ngọc cành vàng.
Cô là đưa con cưng vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng.
Lại vì ông mà sinh Thước Thước ở một nơi tồi tàn cũ nát như vậy.
ông đau lòng.
Minh Châu chậm rãi thả khăn mặt xuống, đứng thẳng người dậy, xoay người đối mặt với ông.
Cô nở một nụ cười thật hờ hững.
“Bù đắp? Ông lấy gì đế bù đắp?”
“Một căn biệt thự, hay mấy bộ trang sức, hay một hôn lễ chẳng hề quan trọng trong cuộc đời ông?”
“Lục Khiêm, những thứ đó nhà họ Hoắc đều có!”
“Cho dù nhà họ Hoắc không có! Hoắc Minh Châu tôi hiện tại cũng có thể kiếm ra tiền bằng đôi tay của mình, cho Thước Thước một cuộc sống ổn định! Tôi không ngăn cản ông tham dự vào cuộc sống của thằng bé, bởi vì thằng bé thích ông, thích người bố là ông, thế nhưng ông đối xử với thằng bé thế nào?”
“Con gái của Lam Tử Mi không thể nói chuyện…”
“Chẳng nhẽ ông không thể đưa Thước Thước đi học xong rồi mới tới bệnh viện sao? Chẳng lẽ ông không nhìn thấy sự thất vọng của Thước Thước sao?”
“Không, ông biết tất cả!”
“Chỉ là ông… chỉ là ông không thương thằng bé mà thôi!”
Nói xong những lời này, Minh Châu hoảng hốt cười: “Lục Khiêm, ông không nên từ chức! Thực sự ông rất phù hợp với vị trí kia, ông không phù hợp với một gia đình”
Minh Châu đấy ông ra, đi ra ngoài.
Lục Khiêm cảm thấy trái tim mình vô cùng đau đớn.
Cô không thể ra ngoài.
Chẳng những không thể ra ngoài, toàn thân còn bị người ta ép lên ván cửa. Một bàn tay của Lục Khiêm giữ lấy cả hai cổ tay của cô, nghiêng người hôn lên môi cô, ma sát đôi môi cô giống như phát điên.
Cô không chịu mở miệng.
Lục Khiêm bèn nắm lấy cằm cô, ép cô phải mở miệng ra.
Ông vội vàng tiến vào, vội vàng làm loạn trong miệng cô, mong nụ hôn này có thế khơi dậy những ký ức của cô về quá khứ.
Nhưng Minh Châu chỉ thấy phản cảm.
Sức lực của đàn ông và phụ nữ chênh lệch quá lớn, cô không thế tránh khỏi ông, nên cô dứt
khoát không đấu tranh nữa.
Cô mặc kệ cho ông hôn mình.
Da thịt mềm mại của cô bị ông hôn thành những dấu hôn đỏ hồng loang lố, nhìn mà giật mình.
Hai cơ thể ôm lấy nhau, nóng bỏng.
Lục Khiêm đột nhiên dừng lại.
Ông ôm lấy cô, khuôn mặt nhã nhặn vùi bên gáy cô, nhẹ nhàng thở dốc, giọng ông khàn tới mức gần như không nghe ra tiếng: “Minh Châu, em không muốn phản ứng lại anh một chút nào sao? Thật sự không muốn cho anh cơ hội bù đắp cho hai người sao?”
“Đúng vậy!” Giọng cô run rẩy.
Lục Khiêm vần không buông cô ra.
Ông cứ ôm lấy cô như vậy, cảm nhận nhiệt độ cơ thể cô.
Ông bỗng nhiên nhớ lại một chuyện.
Tết Nguyên Đán năm ấy, ông mang món đồ chơi mà cô gái nhỏ rất thích tới tìm cô.
Nhìn thấy cô được người ta tỏ tình tại Fortune Plaza.
Pháo hoa nở rộ trên trời cao.
Khuôn mặt của cô lúc ấy trẻ trung rạng rỡ đến vậy, mà ánh mắt sáng ngời khi cô nhìn ông
luôn ấn chứa tình cảm không thế che giấu.
Hiện tại, cô đã là một người phụ nữ trưởng thành.
Mà bọn họ… lại biến thành như vậy.
Giọng Lục Khiêm run rẩy: “Anh không muốn buông tay!”
Minh Châu quay mặt ra chỗ khác: “Tùy ông!”
Ngay khi hai người vẫn đang dây dưa với nhau, tiếng động vang lên ngoài cửa, chính là bà cụ Lục chạy từ thành phố c tới đây.
Dáng vẻ kia của Lục Khiêm làm bà cụ lập tức nổi giận.
Thước Thước bảo bối của bà ốm thành như vậy rồi, thân là người làm bố mà lại còn tâm trạng bắt nạt vợ mình.
Bà cụ lập tức cho thằng con nhà mình hai cái tát.
Khuôn mặt nhã nhặn của Lục Khiêm lập tức đỏ bừng lên.
Bà cụ đánh xong cũng không thèm quan tâm tới ông nữa, quay ra chăm sóc cháu ruột.
Bà còn nói với Minh châu: “Con yên tâm! Từ nay về sau mẹ sẽ bảo nó không được quấy rầy hai mẹ con con nữa! Người như nó xứng đáng độc thân cả đời.”
Minh Châu nghẹn ngào.
Cô rất thích bà cụ.
Bà cụ là người làm việc rất dứt khoát, có bà trấn giữ ở đó, Lục Khiêm không thế chạm được mép cửa phòng bệnh, chỉ có thế đứng đợi bên ngoài, thư ký Liêu cũng phải đau khổ cười ha ha đứng cùng ông.
Cũng may, trẻ con hồi phục rất nhanh.
Ba ngày sau Lục Thước đã vui vẻ trở lại.
Nhưng cậu bé vần ngậm miệng không chịu nói về đoạn chạy trốn kia, người lớn sợ sẽ làm cậu bé kích động nên cũng không dám nhắc tới.
Khi nhóc con kia nhìn thấy Lục Khiêm, cũng không gọi bố nữa.
Lục Khiêm sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu bé: “Sao không gọi bố?”
Lục Thước đột nhiên lên tiếng: “Thực ra khoảng thời gian khi bố làm ông cậu ngoại của con, con rất vui!”
Bởi vì khi đó không có đứa trẻ nào quan trọng hơn cậu bé, ông cậu mỗi lần gặp cậu bé đều cho cậu những gì tốt nhất, còn cho người đưa cậu bé tới khách sạn, ngày nào cũng chơi cùng cậu bé.
Đứa trẻ nói thẳng như vậy.
Mắt Lục Khiêm lại đỏ lên.
Ông đi ra ngoài hút thuốc, làn khói trắng tan đi theo gió.
Một cô bé ôm búp bê nhìn ông từ phía xa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hiện lên nét rụt rè.
Lục Huân đã ở bệnh viện được mấy ngày rồi, nhưng chú Lục không đến thăm cô bé nữa.
Cô bé lén lút đến đây.
Cô bé đứng bên ngoài nghe thấy chú Lục cãi nhau với một dì xinh đẹp, nội dung tranh cãi hình như chính là cô bé, vì cô bé mà hôn lề của chú Lục và dì bị hủy bỏ, bọn họ còn muốn ly hôn.
Lục Huân muốn trốn đi.
Nhưng cô bé nghĩ chú Lục chắc chắn sẽ đi tìm cô bé, đến lúc đó họ sẽ lại cãi nhau.
Vậy là cô bé ngoan ngoãn không lên tiếng.
Nếu cô bé không làm ầm ĩ đòi gặp chú Lục, có phải họ sẽ không cãi nhau, chú Lục cũng sẽ không phải buồn bã đứng hút thuốc ở đây…
Lục Huân chậm chạp quay về.
Cô bé trở về phòng bệnh, viết một hàng chữ xuống tờ giấy trắng.
[Cháu không muốn điều trị nữa! Cháu muốn về nhà!]
Người giúp việc cũng biết trong nhà Lục Khiêm đang gặp chuyện, không dám quấy rầy ông, vội vàng đưa đứa trẻ xuất viện.
Từ năm sáu tuối đó, Lục Huân thực sự không còn mở miệng nói chuyện nữa.
Ngày Lục Thước xuất viện.
Minh Châu thu dọn đồ đạc của cậu bé, tài xế đã đang chờ dưới tầng.
Lục Khiêm chạy từ công ty tới.
Ông nhìn đống đồ đạc kia, dịu dàng nói: “Tới chỗ anh ở một thời gian đi!”
Minh Châu lắc đầu.
Lục Khiêm biết trong lòng cô đang nghĩ gì, không dám ép buộc cô: “Đến chỗ bổ mẹ em cũng được, sẽ có người chăm sóc con!”
Minh Châu vẫn lắc đầu.
Cô đứng bên cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Lục Khiêm! Tôi muốn bắt đầu lại cuộc sống một lần nữa!”
Có ý gì?
Cô nhìn xuống chiếc xe phía dưới, giọng càng nhẹ nhàng hơn: “Tôi đã mời hai người đáng tin cậy tới giúp tôi chăm sóc Thước Thước, tôi sẽ lên một kế hoạch thật tốt cho cuộc sống của
mình, nếu ông muốn gặp thằng bé có thế hẹn trước một tuần.”
Lục Khiêm khẽ siết chặt nắm đấm.
Ông hiểu được ý cô, cô không những muốn ly hôn mà còn muốn quyền nuôi dưỡng con của họ.
Ông muốn tới thăm, chỉ có thể gặp con, không thế gặp được cô.
Lục Khiêm chậm rãi đi tới.
Ông chăm chú nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô, khàn giọng hỏi: “Chúng ta có thế cùng nhau chăm sóc con được không?”
Minh Châu quay lại…
Cô vô cùng nghiêm túc nói: “Lục Khiêm, ký tên đi! Chúng ta đã kết thúc rồi!”
“Hoắc Minh châu!” ông cố gắng kiềm chế cảm xúc.
“Có phải anh làm gì cũng vô dụng không? Có phải dù thế nào đi nữa em cũng muốn đưa con rời khỏi anh không?… Hãy nhìn lại, nhìn lại những chuyện trong quá khứ mà tha thứ cho anh đi!”
“Tôi không cần ông nữa!”
Cô yếu ớt lên tiếng: “Không có tha thứ hay không tha thứ!”
Lục Khiêm có một vết sẹo trên trán.
Vị trí, vậy mà lại giống ôn noãn.
Minh Châu hơi hoảnq hốt nqhĩ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK