Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trận sóng gió này được dẹp loạn với việc Hoắc Minh làm kẻ bám đuôi.
Ý của anh rất rõ ràng cho dù ôn Noãn có bệnh tâm lý, cho dù tình cảm cùa bọn họ xảy ra vấn đe nhưng anh vẫn nguyện luôn ở bên cạnh cô.
Hướng gió thay đổi rồi, Hoắc Minh trở thành người đàn ông tốt trên đời rồi.
Cố phiếu của Hoắc Thị và Tây Á không ngừng tăng lén.
Hoắc Minh chẳng hề vui, sau buổi họp mặt phóng viên kết thúc, anh nhốt bản thân ở trong phòng làm việc nghe lần này đến lần khác lời nói một mình của ôn Noãn, cò nói…
[Chồng của tôi mất đi ký ức năm năm của chúng tỏi.]
[Tôi biết anh ấy thích tòi! Nhưng có lẽ bời vì thất vọng quá nhiều lần rồi, tõi không dám dể dàng chấp nhận cái tốt của anh, tôi luôn cảm thấy khi tòi Tân nữa buông bỏ để yêu anh, bất hạnh và phản bội sẽ lần nữa rơi lên người tỏi.]
[Anh đã giúp một người phụ nữ tòi rất không thích, tòi đã rộng lượng tha thứ…]
Hoầc Minh nghe đi nghe lại rất nhiều lần.
Anh nhớ buổi tối hôm đó anh đã giúp sở Liên, anh dã từng gặp Kiều An lần cuối.
Anh theo qua đó tạm biệt.
Anh cho rằng tử nay về sau sẽ không còn xa lạ với Ôn Noãn nữa.
Nhưng anh lại không viết, sự rộng lượng của Hoâc Minh chỉ là một loại thoả hiệp, loại thỏa hiệp này dày vò bản thân cô, sau này hai người họ sống chung với nhau, cỏ chưa từng vui vẻ.
Hoắc Minh nhắm nhẹ mắt, khoé mắt đã có chút ướt.
Vào lúc này điện thoại trên bàn làm việc vang lên, anh xem thử.
Là phòng khám gọi đến.
Anh nghe máy, viện trưởng phía bên đó đích thân xin lồi với anh: “Anh Hoắc xin lỗi, bởi vì nguyên nhân nội bộ của chúng tòi khiến cho việc riêng tư của bà Hoắc bị lộ ra, nhân viên đó chúng tôi đã đuối việc rồi…”
Giọng điệu của Hoầc Minh nhẹ nhàng: “Tòi sẽ khởi kiện cò ta.”
Cúp điện thoại, anh nhấc tay xem thời gian sắp đến giờ Hoăc Tây tan học rồi.
Anh đích thân lái xe đi đón Hoắc Tây.
Trước cửa trường mầm non, Tiếu Hoăc Tây không nỡ vẫy tay với Trương Sùng Quang, được bố bế vào trong chiếc Bentley màu vàng kim.
Hoắc Minh thắt dây an toàn cho cõ bé.
Tiểu Hoắc Tây ỏm chặt cổ của cò, nhỏ tiếng nói: “Hõm nay các bạn học nói, bố của Trương Sùng Quang tìm được vợ nhỏ, bố vợ nhỏ là gì vậy?
Hoằc Minh có chút bất ngờ.
Anh xoa đầu của Tiểu Hoẩc Tây: “Lớn lên con sẽ hiếu.”
Tiểu Hoắc Tây giơ mái tóc màu trà, chớp mắt nói: “Bố, bố có vợ nhỏ không?”
Hoắc Minh vổ đau cô bé một cái.
Tiếu Hoắc Tây nhìn ra bố không vui nên không hỏi nữa, ngoan ngoãn ngồi ở hàng ghê’ sau.
Hoắc Minh đã hứa sẽ mua thức ăn dặm cho Doãn Tư, vì thế đã chạy xe đến một tiệm mẹ và bé có tiếng trong trung tâm thương mại, dần Hoắc Tây xuống xe nghiêm túc lựa chọn món thích hợp nhất với Doãn Tư.
Tiểu Hoắc Tây đang mặc một cái dam xoè xinh đẹp, ra dáng vẻ đi theo.
Cò bé rất rõ sở thích của Doãn Tư, nén rất cho ý kiến được.
Hoẩc Minh nhìn khuôn mặt trâng trẻo của cỏ bé, đột nhiên khom lưng bế Hoắc Tây lên hòn một cái.
Người ra người vào khiến cho Hoắc Tây có chút ngại ngùng, ôm lấy cổ của anh: “Bố, bố làm gì đó?”
Hoăc Minh giả bộ tiếp tục lựa, vừa lựa vừa như không có chuyện gì hỏi: “Hoắc Tây, bố có từng nói rất thích con không?”
Tiếu Hoắc Tây gật đầu: “Đã tửng nghe rất nhiều lần!”
Nghe săp phiền rồi, một chút cũng không mới mê!
Cô bé suy nghĩ lại nói: “Người bố thích nhất vẫn là mẹ!”
Sau đó mới là cò bé rồi đến Doãn Tư!
Tiểu Hoắc Tây ở trong lòng bố, có chút cậy sủng mà kiêu, cô bé ôm chặt cổ của bố, nhanh chóng yêu cầu: “Buổi tối bố tăm cho con, con nhìn thấy bố tằm cho mẹ rồi.
Hoâc Minh lựa đồ xong, vỗ mông cò bé một cái.
“Đợi con lớn rồi, kêu chồng con tắm cho!”
Tiếu Hoắc Tây siết chặt nắm đấm: “Vậy Hoẳc Doãn Tư cũng phải tựtâm, nếu không đợi em ấy lớn rồi kêu vợ của em ấy tẩm cho.”
Mọi người xung quanh nghe thấy đều phì cười.
Hoắc Minh ít nhiều cũng có sự tự hào khi làm bố, anh để hai hộp thức ăn lên quầy thu ngân,
Không ít người mẹ trẻ tuổi nhận ra Hoắc Minh, lại thêm tin tức mới nối hòm nay, những phụ nữ đều có chút đỏ mặt không dám nhìn anh lắm…
Tiếu Hoắc Tây: Bố có vẻ rất nổi tiếng!
Trước buổi tối, Hoắc Minh chở theo Hoắc Tây về nhà.
Trong đại sảnh, Minh Châu bế Doãn Tư, Tiếu Thước Thước nằm bên cạnh hiếu kỳ nhìn.
Mẹ của anh đang cùng với ôn Noãn ở trong nhà bếp nấu bữa tối, dưới ánh đèn vàng góc nghiêng của ỏn Noãn vô cùng dịu dàng, còn có chiếc váy dài màu tím nhạt trên người cò khiến cho eo càng nhỏ hơn.
Hoắc Minh đi qua đó, ôm eo cò tặng hoa.
Hoắc Minh bó hoa hồng champagne.
Ôn Noãn có chút bất ngờ.
Nhưng mà không có người phụ nữ không thích hoa, cò thấp giọng nói cảm ơn, sau đó tìm một bình hoa thuỷ tinh tỉ mỉ căm vào, Hoâc Minh nhìn cò bận rộn lấy một điếu thuốc ra để ở ngón tay chơi.
Anh nói chuyện thường ngày với cô: “Mua cho Doãn Tư thức ăn dặm vị cà rốt.”
Ôn Noãn nhẹ nhàng chớp mẳt: “Hoắc Tư chọn?
Hoâc Minh cười: “Sao em biết? Gẳn radar trên người anh sao?”
Ôn Noãn bặt cười, cò tiếp tục xử lý thức ăn, nhẹ giọng nói: “Doãn Tư không thích cà rốt nhưng Hoắc Tây thường dạy thằng bé không được kén ăn, nhưng cũng không biết Doãn Tư có nghe hiếu không.”
Hoắc phu nhân cũng cười.
Hoăc Minh chỉ nhẹ nhàng nhìn ôn Noãn, một lúc lâu giọng nói của anh có chút khàn: “Ngày mai anh mua thêm hai hộp.”
Ôn Noãn ừm một tiếng.
Ăn xong cơm, Tiếu Hoắc Tây lại lấy sách cố tích ra bắt đầu làm cỏ giáo nhỏ.
Trước mắt, Hoắc Doãn Tư và Lục Thước
ngồi ngay ngắn…
Rất ra dáng.
Ôn Noãn và Minh Châu cùng với Hoắc phu nhân học một số nữ công, không khí một cùng ấm áp dường như hòm nay không xảy ra gì cả.
Nhưng Hoắc Minh lại biết ôn Noãn rất đế ý-
Chỉ là cô không nói mà thôi.
Khi tám giờ rưỡi, trong sân truyền đến tiếng xe hơi, chốc lát có hai người đi vào.
Là Lục Khiêm và thư ký Liễu.
Ông ấy đi vào, ánh mắt rơi vào trên mặt Minh Châu.
Thư ký Liều cười: “Chuyện hòm nay nghe nói rồi, ông Lục vò cùng tức giận qua đây xem thử có cần giúp đỡ gì không.”
Khoé mỏi Minh Châu hơi run, một lúc láu cũng không nói ra một chữ.”
Lúc này, Hoắc Minh lên tiếng: “Anh mời cậu đến đó, có chút chuyện có thế vẫn phải cặu giúp đỡ.”
Lục Khiêm gật đầu.
Ông ấy cởi áo khoác ra, đi qua đến trước mặt Thước Thước: “Sao không gọi bố?”
Tiếu Thước Thuớc nhút nhát.
Gần nửa ngày, cậu bé mới òm lấy Lục Khiêm nhỏ tiếng nói: “Mẹ nói ở ngoài phải gọi là õng cậu.”
Lục Khiêm ngước mắt nhìn Minh Châu một cái, ánh măt có chút không hiếu.
Khi nói chuyện lại với con trai, lời nói nhỏ nhẹ: “Đây không phải bên ngoài.”
Tiếu Thước Thước rụt rè gọi tiếng bố.
Lục Khiêm từ trong túi lấy ra mấy viên kẹo, chia cho mấy đứa trẻ ãn, kẹo đó là của Thuỵ Sĩ, lúc trước Minh Châu thích ăn nhất nên ông đã có thói quen mang theo bên mình vài viên.
Mấy người đàn õng lên lều nói chuyện.
Trong phòng sách, người giúp việc đưa trà xong rất tự giác xuống lầu.
Lục Khiêm uống ngụm trà, nhíu mà: “Chuyện như thế nào, sao đang yên ổn lại có người gây khó dễ với ôn Noãn?”
Hoẩc Minh lấy ra camera.
Xem xong, anh từ từ lên tiếng: “Đinh Tranh, là bạn học đại học của ôn Noãn! Quá khứ đã từng cho dây dưa không rõ với chồng của Bạch Vi, bây giờ đang theo òng chủ nào đó! Là cò ta mua chuộc y tá đó.”
Nghe xong lời này, trong lòng Lục Khiêm đã có tính toán, ông ấy cười nhạt: “Cậu không giải quyết được òng chủ nào đó vì vậy mới tìm đến tỏi sao?”
Hoẩc Minh thừa nhận: “Người đó ở bén Tây Nam không có liên quan gì đến phía bên cháu, nhưng cậu lại nắm tài nguyên của mảng đó, cậu ra tay sẽ có hiệu quả hơn cháu nhiều!”
Thư ký Liễu cười phụ hoạ: “Cậu Hoắc, ngài tìm đúng người rồi!”
Lục Khiêm liếc anh ta một cái: “Chuyện này giao cho tòi đi!”
Hoắc Minh lại rót trà cho òng ấy.
Lục Khiêm uống hết trà, khi đứng dậy ít nhiều cũng bày ra tư thế trưởng bối: “Chuyện bên ngoài để tôi làm nhưng cảm xúc của người phụ nữ trong nhà cũng không thế nào đế người cậu nhưtòi giúp cậu, Minh… Cậu phải tốn nhiều tâm tư.”
Hoắc Minh aât (Tâu. tiễn bon ho xuốna râu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK