Hai ngày sau, các bạn nhỏ đến thám Hoác Tây.
Ôn Noãn tiếp đãi.
Toàn bộ quá trình, Hoầc Minh đều ở đó, anh ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha ở phòng bệnh VIP, xử lý tài liệu.
Tiếu Hoâc Tây vui vé lại tự hào.
Bố của cò bé rất đẹp trai, mẹ thì xinh đẹp.
Ánh mất hâm mộ của các bạn nhỏ khiến cho Tiếu Hoầc Tây giành chiến thầng!
Trước khi ra về, các bạn nhỏ đều tặng quà.
Trương Sùng Quang tặng kẹo que cho có bé, cô bé chuấn bị đưa một nửa cho bô của mình.
Trong phòng bệnh lại im lặng, Hoắc Tây ngủ rồi.
Ôn Noãn nhỏ giọng hỏi: “Hoâc Minh, hỏm nay anh không được bình thường!”
Hoắc Minh cười nhạt: “Sao anh lại không bình thường? Đúng rồi… Trước đây không phái em gọi anh là Minh à, sao giờ lại đối là Hoấc Minh rồi?”
Anh đặt tài liệu trên tay xuống, kéo cỏ ngồi xuống: “Sau này gọi anh là Minh! ôn Noãn, đừng có xa lạ với anh như vậy!”
Ôn Noãn nương theo lực của anh, cô dựa vào vai anh.
Có nhỏ giọng hói: “Các bạn nhó đến đây thăm là do anh sắp xếp sao?”
Ánh mât Hoâc Minh sáng rực.
Lát sau, anh mới nhò giọng nói: “Đúng vặy, là anh sàp xếp! Em không thấy Hoâc Tây rất vui vẻ sao? Con gái đáng thương như vậy, làm cho con bé vui vẻ một chút không phải tốt hơn hả?”
òn Noãn không phản bác được!
Hoâc Minh cười nhạt, anh không nói cho cô biết, anh đã đến gặp bố cúa Trương Sùng Quang.
Sau này, tiếu học, trường cấp ba, đại học…
Trương Sùng Quang đều học cùng lớp với Hoâc Tây, bởi vì cậu bé có dòng máu gâu trúc!
Bọn họ nói chuyện thêm vài câu nữa, chắc chắn sẽ nói đến Kiêu An.
Hoâc Minh hơi ngơ ngác.
Anh cầm nước sôi đế nguội lên, từ từ uống hết một nửa rồi nói: “Tối hòm qua anh
ăn cơm với luật sư còng tố, ý của anh ấy là Kiều An phạm tội lúc tính táo, mấy vụ việc kia cộng lại đủ đế tử hình rồi!”
Ôn Noãn không nói tiếp.
Kiều An, cò ta xứng đáng!
Anh đã bận nhiều ngày nên cò nhẹ nhàng mát xa cho anh. Một lúc lâu, anh nâm lấy cổ tay mảnh khảnh của cò, nhẹ giọng nói: “Lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng tận hưởng được chút dịu dàng từ em!”
ón Noãn khẽ mỉm cười.
Cỏ cười rộ lèn, nhẹ nhàng xinh đẹp.
Thần kinh căng thẳng vài ngày của Hoâc Minh cũng thả lỏng ra, lúc này không khỏi bị mê hoặc, anh cúi đầu hôn cò, ngậm lấy mòi cỏ, hỏn nhẹ nhàng mà sâu…
Ôn Noãn có hơi kháng cự, dù sao cũng đang ở trong bệnh viện, người đến người đi.
Giọng nói của cô vỡ ra: “Minh, đừng… Sẽ bị người ta nhìn thấy!”
Máu toàn thân Hoắc Minh nóng lên.
Trạng thái bây giờ cúa anh giống như đã trái qua một giai đoạn căng thẩng, lúc này bình tĩnh lại, rất cần được phóng thích ra.
Chuyện nam nữ, chính là cách tót nhất.
Anh nghiêng người, khóa cửa phòng bệnh lại, sau đó õm lấy eo nhỏ của ỏn Noãn
đi vào một căn phòng nhó bên trong… Vừa đi vừa hôn cò, nhiệt tình giống như sói như hố.
Ôn Noãn ngã xuống cuối giường.
Giường rất nhỏ, chỉ có một mét hai…
Tiếu Hoắc Tây ngủ ở bèn ngoài, bên trong thì đang lén lút, đành phải nhịn không được phát ra một tiếng động nào.
Ôn Noãn cắn môi chịu đựng.
Hoâc Minh nằm bên cố cô, giọng nói khàn khàn: “Gọi anh Minh! ôn Noãn… Anh muốn nghe em gọi anh nhưvậy!”
Ôn Noãn rất dịu dàng và ngoan ngoãn, trên mặt đều là vé trâm luân động tình.
Cuối cùng cỏ vẩn bị anh đánh bại, cân một cái vào gáy anh, không ngừng khàn giọng gọi tên của anh: “Minh… Hoắc Minh…”
Mọi thứ kết thúc.
ón Noãn ghé vào ngực anh, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi anh không…”
Hoắc Minh gối lên cánh tay, cúi đầu nhìn cò, nhẹ nhàng vuốt mặt cò: “Nếu em có thai, đúng lúc sinh cho Hoâc Táy một đứa em trai hoặc em gái!”
Ôn Noãn không nói gì.
Ngón tay cò mảnh khảnh, cỏ nhẹ nhàng
vuốt ve cơ thế anh.
Lúc sau bị bât lại, giọng nói của Hoâc Minh khàn khàn: “Em cỏ ý gì, nói cho anh biết đi!”
Ồn Noãn định nói tiếp, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Ôn Noãn hơi xấu hố.
Hoâc Minh hôn cô một cái, xuống giường mặc quân áo vào: “Có lẽ là Minh Châu! Anh đi nói chuyện với con bé đi.”
Động tác của anh lưu loát, không có chút mệt mỏi nào.
Ôn Noãn nghĩ, thật ra tuối anh cũng không tính là trẻ, sao tinh lực lại tốt như thế?
Hoâc Minh đoán được ý của cô, giơ tay nàm lấy câm cô: “Bà Hoâc, là do anh nhịn đói quá lâu!”
Ôn Noãn xấu hổ không dám hỏi nữa.
Hoâc Minh ra ngoài, anh cần thận đóng cửa lại cho cỏ.
Mở cửa phòng bệnh ra, quả nhiên là Hoác Minh Châu, trong tay cò ấy cầm một bình giữ nhiệt.
“Mẹ nấu cháo bổ huyết!”
Nói xong cò ấy vừa thò đầu vào nhẹ
giọng nói: “Hoắc Táy ngủ rồi sao?”
Hoâc Minh ừm một tiếng.
Hoắc Minh Châu đi vào, cúi người hôn lèn mặt Tiếu Hoắc Tây một cái, ngơ ngác nhìn một lúc.
Gen của nhà họ Lục mạnh quá!
Hoâc Tây rất giống ón Noãn, nhưng cũng rất giống người kia…
Cỏ ấy nhìn đến ngấn ngơ.
Hoâc Minh dựa vào ghế sô pha, dù sao cũng đã làm chuyện vợ chồng, anh có hơi lười biếng. Anh tiện tay mở tài liệu ra, hừ nhẹ: “Nếu thích thì gâ cho ông ấy đi! òng ấy lớn tuối hơn em nhiều, chờ ông ấy nằm thẳng cáng, em lấy tiên của ỏng ấy rồi tìm một người tré đẹp!”
Hoâc Minh Châu buồn râu, im lặng.
Trong lòng cô ấy biết rõ, anh trai vẫn còn giận mình.
Hoắc Minh đã nói không hỏi cỏ ấy, nhưng anh hơi mất kiên nhân: “Em nên học chị dâu một chút, nên dừng thì dừng! Nếu em ở cùng Lục Khiêm không cỏ kết quả, tại sao em không đi xem người mà mẹ giới thiệu cho?”
Hoâc Minh Châu rất sợ anh.
Cò chí dám nhỏ giọng từ chối: “Em chỉ
muốn làm việc, bận rất nhiều việc!”
Hoắc Minh cười lạnh: “Chí là loại tạp chí hạng ba thỏi?”
Hoâc Minh Châu không trả lời, cỏ ấy nhìn trái nhìn phái cũng không thấy ôn Noãn đâu, nếu không ôn Noãn nhất định sẽ nói đỡ cô ấy.
Hoắc Minh tức giận nở nụ cười: “Khá lắm! Chị dâu của em đang nghỉ ngơi ở bẽn trong.”
Nghi ngơi?
Ánh mât Hoác Minh Châu thẳng tâp.
Khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Minh có đò lên, anh giả vờ như không đế ý: “Chỉ là hơi mệt mà thỏi!”
Hoắc Minh Châu là người từng trải, thoáng chút đã hiếu rõ, khuôn mặt cò ấy cũng lập tức đỏ lên: “Cái đó… Anh Hai, em về trước đây!*
Giọng điệu của Hoăc Minh lạnh nhạt: “Lúc vê lái xe chậm thòi!”
Mât Hoâc Minh Châu nóng lên, ừm một tiếng.
Lúc cô ấy rời đi, Hoấc Minh nhìn cánh cửa, trầm ngâm suy nghĩ.
Thật ra anh sao không nhìn ra Minh Châu đang bị tổn thương sâu sâc… Con bé
thích Lục Khiêm, được người kia cưng chiều, làm sao buông bỏ dề dàng như thế, làm sao con bé có thế dễ dàng yêu một người khác được?
Thế nhưng, nếu không thử một chút thì bản thân sẽ ở lại đây mãi mãi.
Lục Khiêm chính là một cái gai trong lòng con bé.
Hoắc Minh cảm thấy buồn phiền!
Bên ngoài, tay Hoầc Minh Châu nẩm lấy tay nâm cửa, rũ mắt xuống…
Mấy ngày này không ai nhẩc đến Lục Khiêm trước mặt cô ấy, sợ cô ấy buồn, chỉ có anh trai mới nói!
Anh Hai nói, cô ấy và Lục Khiêm đã có một đứa con.
Dù sao bọn họ cũng phải gặp mặt.
Cỏ ấy chí có hai con đường, một là thương ông, hai là quèn ông đi!
Nhưng cô ấy đều không làm được!
Nhẹ nhàng nhám mât lại, thở dài một hơi, cô chuẩn bị rời khỏi bệnh viện vê nhà.
Lúc ngước mát lại, cô ấy lại ngây ngấn câ người.
Lục Khiêm đang đứng trước mặt cỏ ấy.
Áo sơ mi trâng, quần tây dài đen, bên
ngoài có khoác một cái áo gió màu xanh nước biển.
Trong rất nhẹ nhàng và thanh lịch!
Thế nhưng chỉ có cỏ ấy mới biết được, người này ở nơi riêng tư tàn ác và điên cuồng đến mức nào, nhất là lúc ở trên giường, òng như biến thành môt nqười khác…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK