Hoắc Chấn Đông đang nắm mọi quyền trong tay, cô đi cũng không được, ở lại càng biểu hiện có quan hệ không rõ với người nhà họ Hoắc!
Một câu, gừng càng già càng cay!
Sau một hồi chụp hình quay phim, cuối cùng Hoắc Chấn Đông cũng buông tha Ôn Noãn, nhưng lại công khai mỉm cười nói: “Để chúc mừng cháu, bác cố ý chuẩn bị năm loại trà ngon nhất, quay về cháu uống thử, thích liền mang về hai bình.”
Ôn Noãn hiểu, Hoắc Chấn Đông muốn nói chuyện với cô.
Cô không cách nào từ chối ông trùm trong giới kinh doanh, người ta nhấc cái chân, cái phòng nhạc nhỏ bé kia của cô sẽ tan thành bùn.
Lễ trao giải kết thúc.
Thư ký của Tổng Giám đốc xí nghiệp Hoắc Thị, tự mình đến đón Ôn Noãn.
Văn phòng làm việc này đại diện cho quyền lực, đây là lần thứ hai Ôn Noãn đến.
Lần trước ở nơi này, cô đã đồng ý điều kiện của Hoắc Chấn Đông, sẵn sàng du học nước Pháp, lần nữa quay lại đây cô nhất thời bồi hồi mãi.
Hoắc Chấn Đông tự mình đón tiếp cô.
So với lúc trước, càng thân thiết hơn.
Ông pha trà cho Ôn Noãn, ngồi đối diện với Ôn Noãn, hết hai tách trà mới vào chủ đề.
Hoắc Chấn Đông đi thẳng vào vấn đề: “Bác biết cháu đã chịu thiệt thòi! Nhưng hôm nay bác muốn nói với cháu vài lời xuất phát từ tận đáy lòng, vợ chồng thì… cặp đôi nào chẳng sứt mẻ tình cảm, Minh có lỗi nhưng nó cũng biết ăn năn, nó đã trải qua khoảng thời gian lạc lối, sa sút tinh thần, bố mẹ nhìn thấy những điều này rất đau lòng, nhưng giận quá không thể mắng!”
Ôn Noãn không lên tiếng.
Hoắc Chấn Đông nói tiếp: “Đều là lỗi của Minh.”
Từ trên bàn trà, ông lấy ra một tập văn kiện thật dày, nhẹ nhàng đưa cho Ôn Noãn.
Ôn Noãn ngước mắt lên.
Trên khuôn mặt đẹp trai khôn khéo của Hoắc Chấn Đông vẫn mang nét cười: “Thư ký của bác nói cho bác nghe phòng nhạc của cháu làm ăn rất được, Ôn Noãn… bác rất coi trọng cháu, những thứ này là toàn bộ bất động sản của nhà họ Hoắc, ước chừng có giá trị hàng trăm tỷ, bác gái không thích quản lý những thứ này, bác muốn giao những cái này cho con quản lý.”
Quyền quản lý khối tài sản trăm tỷ, quả thực rất hấp dẫn.
Điều kiện đãi ngộ như này đồng thời cũng đại diện cho sự tin tưởng, kiểu doanh nhân khôn khéo như Hoắc Chấn Đông, có thể giao phó thứ trọng yếu như vậy ra ngoài, vô cùng mạo hiểm…
Ôn Noãn không cảm động, đó là điều không thể nào.
Cô nhìn chăm chú vào tập văn kiện kia, cô biết chỉ cần ký tên sau này giá trị bản thân cô sẽ tăng lên gấp bội, thậm chí có thể trở thành người phụ nữ giá trị nhất thành phố B.
Nhưng cô từ chối.
Cô khó khăn nói: “Thưa bác, những thứ này quả thật rất hấp dẫn người khác! Nhưng điều cháu muốn không phải là một gia đình giàu có, cháu chỉ muốn một người chồng hoàn toàn thuộc về cháu, cùng anh ấy trải qua đủ loại khó khăn, khiến cháu không có cách nào để tin tưởng anh ấy nữa ạ. Cho nên…cháu xin lỗi, cháu chỉ có thể nói rằng cháu không với tới được.”
Ôn Noãn nói xong liền đứng lên.
Cô cúi chào Hoắc Chấn Đông, trong lòng cô biết ơn đối với sự đối đãi tử tế của người đàn ông này với cô từ đầu đến giờ.
Ôn Noãn rời đi.
Thư ký của Hoắc Chấn Đông nhanh tay lẹ chân bước vào, giọng dịu dàng nói: “Ông có muốn giữ cô Ôn lại không?”
Hoắc Chấn Đông xua tay.
Ông chỉ lên những thứ ở trên bàn trà, nói với thư ký: “Đúng là một người rất tốt, cũng khó tránh thằng Minh không buông bỏ được!”
Thư ký mỉm cười tán thành.
Hoắc Chấn Đông lại cười nói: “Đứa con gái tốt như vậy, phải là của nhà họ Hoắc chúng ta.”