Ôn Noãn nhìn ảnh rồi ngơ ngẩn, Kiều An thật sự đã kết hôn…
Cả thân mình bị người ta ôm lấy từ phía sau, Hoắc Minh dán môi sau vành tai cô: “Đang xem gì vậy?”
Sau đó, anh đã thấy.
Giọng điệu của Hoắc Minh bình đạm: “Ba mẹ anh và Minh Châu tới Anh Quốc.”
Hiển nhiên Ôn Noãn sẽ không hỏi vì sao anh không đi, cô còn chưa mù đến mức đó.
Lại nói, đêm nay vốn nên vui sướng.
Phần nhạc đệm này cũng không làm ảnh hưởng đến sự hứng thú của Hoắc Minh, vào lúc Ôn Noãn chưa kịp phản ứng, đèn pha lê trong đại sảnh bị tắt hết, chỉ chừa một vài ngọn đèn ngủ màu vàng cam.
Mơ màng, tô đậm thêm không khí mập mờ không rõ.
Ôn Noãn ôm cổ anh, cho rằng anh sẽ muốn làm.
Nhưng anh cũng không làm vậy, ngược lại còn ôm lấy cô: “Anh đánh đàn cho em nghe.”
Ôn Noãn cũng không biết Hoắc Minh biết đánh đàn, nhưng nếu anh đã có lòng, không có người phụ nữ nào cự tuyệt cho nổi.
Chỉ là cô không nghĩ tới anh sẽ kéo cô ngồi lên đùi.
“Hoắc Minh…”
Ôn Noãn hơi nghiêng đầu, giọng nói có vẻ bất an.
Hoắc Minh nhẹ cắn cằm cô, nghiêng đầu hôn cô, nụ hôn triền miên một hồi lâu… Ngay cả không khí cũng trở nên mập mờ và ấm dần lên.
Ôn Noãn bị hôn mất hết sức lực, dựa vào trong lòng anh.
Khuôn mặt cô đỏ bừng, nóng bỏng.
Cô còn nghĩ, may mà ánh đèn không rõ, nếu không anh chắc chắn sẽ giễu cợt cô.
Vào lúc ấy, tiếng dương cầm vang lên.
Là bản “Sonata Ánh Trăng” mà cô thích.
Bên ngoài tuyết trắng rơi nhẹ nhàng…
Bên trong căn hộ ấm áp, cô ở trong lòng anh, cùng anh kề bên gắn kết.
Vào thời điểm này, dù cho ý chí sắt đá tới đâu cũng bị hòa tan, huống chi cô vẫn luôn thích anh.
Lòng Ôn Noãn nhũn ra.
Cô đã uống rượu nên cực kỳ động tình.
Hoắc Minh cũng vậy, thế nhưng anh không giống như mấy đứa nhóc trẻ trâu, ngược lại dịu dàng kiên trì cho cô một đêm tuyệt vời…
Cô ngồi trên đùi anh, anh như thế nào cô rất rõ ràng!
Ôn Noãn cũng nhu cầu của phụ nữ, cô cứ ngồi trên đùi anh như vậy hai tiếng, đã bị cọ xát khó kìm lòng từ lâu.
Cô rất muốn… Rất muốn anh hôn cô……
“Hoắc Minh!” Trong giọng nói của cô lộ ra sự ướt át.
Người nọ đã thể hiện rõ ràng như vậy nhưng anh lại giả vờ không biết, ngược lại còn hỏi cô: “Làm sao vậy, Ôn Noãn?”
Ôn Noãn nhẫn nại không được.
Cô xoay người, lớn mật nhào vào trong lòng anh, ngửa đầu chủ động hôn môi cùng anh.
Tuyết vẫn đang rơi…
Trước cửa sổ sát đất to lớn chiếu lên ảnh ngược hai cơ thể nam nữ hòa quyện vào nhau.
Hoắc Minh bỗng dưng ôm cô ngồi lên đàn dương cầm…
Dương cầm lập tức phát ra âm thanh vang dội!
“Hoắc Minh…”
“Hoắc Minh… Anh đừng giày vò tôi như vậy!”
Giọng nói của Ôn Noãn như hòa thành một thể với tiếng đàn dương cầm, không thể phân biệt được đó là tiếng khóc thút thít hay tiếng chấn động, thần thái khác thường kia khiến cô cảm thấy vô cùng thẹn thùng, thế nhưng cô không thể cố gắng được, cô muốn anh làm những chuyện quá đáng hơn với cô.
Đêm nay Hoắc Minh đặc biệt cầm thú.
Anh cúi người hôn cô, lại thật sự không di chuyển nữa, anh nghẹn giọng gọi tên cô.
“Ôn Noãn, cảm nhận tinh tế, sẽ không giống vậy nữa!”
…
Ôn Noãn trợn tròn mắt nhìn anh.
Ánh mắt ướt dầm dề mang theo hơi nước, cực kỳ đáng thương.
Hoắc Minh chưa bao giờ làm chuyện như vậy cho phụ nữ thế nhưng đêm nay anh muốn khiến cô vui vẻ…
Đôi mắt Ôn Noãn bị anh che lại.