Thành phố W vốn là một thành phố nhỏ.
Loại khách sạn cao cấp này trừ khi có khách du lịch tới tiêu tiền thì bình thường không có ai ở.
Trong quán bar nhỏ, ngoài mấy chục nhân viên của Hoắc Thị thì cũng không còn ai khác.
Có người bắt đầu nhỏ giọng thảo luận.
“Tổng Giám đốc Hoắc thực sự không nhìn thấy ai khác luôn!”
“Kỹ thuật hôn của Tổng Giám đốc Hoắc nhìn có vẻ không tồi nhỉ! Hôn tới mức tóc cô ấy rối bù kìa.”
……
Thân là một thư ký trưởng, thư ký Nghiêm cảm thấy mình cần phải nhắc nhở sếp nhà mình, nếu không bị người ta chụp được ảnh rồi đăng tải lên mạng sẽ không tốt lắm. Vì vậy chị nhẹ chân bước qua, ho khẽ một tiếng: “Tổng Giám đốc Hoắc, có cần tôi thanh toán giúp ngài không?”
Hoắc Doãn Tư nhấc mắt, nhìn thấy thư ký của mình.
Mấy chục người phụ nữ phía sau đều đang nhìn Đông nhìn Tây, giả vờ như không nhìn thấy cậu.
Hoắc Doãn Tư vô cùng bình tĩnh trả lời: “Không cần! Tôi tự thanh toán!”
Thư ký Nghiêm gật đầu, quay về chỗ ngồi.
Sau đó, Tổng Giám đốc Hoắc nhà chị cuối cùng cũng chịu khiêm tốn hơn chút, ngồi thêm một lúc nữa rồi đưa An Nhiên đi.
Áo khoác của cậu choàng lên vai An Nhiên.
Không đợi nhóm nhân viên nữ này tiếp tục bàn tán, thư ký Nghiêm liền vô cùng bình tĩnh nói: “Nhìn đi, đây là mệnh! Có hâm mộ cũng không được.”
Chị cũng nghĩ, như vậy thì sẽ không phải nửa đêm bật dậy lái xe liên tục mấy giờ đồng hồ.
Mà là xinh đẹp vui vẻ nằm trên giường đếm nhẫn kim cương!
Thư ký Nghiêm trong lòng chua xót một trận.
Hoắc Doãn Tư dẫn theo An Nhiên rời đi, không lập tức về phòng mà đi thẳng ra bãi đỗ xe bên ngoài.
Một chiếc xe thể thao màu đen đang đỗ trước sân.
Hoắc doãn Tư mở cửa xe, khẽ gật đầu, bình thường cậu đã rất đẹp trai, trong bóng tối lại càng toát lên vẻ kiêu ngạo.
“Lên xe.”
Thấy cô không động đậy, cậu bắt lấy cánh tay nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng đẩy cô vào le.
Mãi đến khi cậu đã ngồi xuống bên cạnh, cô vẫn không có cảm giác chân thật.
Hoắc Doãn Tư nghiêng người cài dây an toàn cho cô, thấp giọng nói: “Đang nghĩ gì thế!”
An Nhiên rũ mắt nhìn cậu.
Cô không nhịn được vươn tay nhẹ nhàng chạm lên mặt cậu, vuốt ve từ lông mày đến sống mũi, từ trước đến nay cô vẫn luôn sợ cậu, chủ động đụng chạm như thế này có lẽ đã là chuyện can đảm nhất mà cô dám làm.
“Chúng ta đi đâu đây?”
Hoắc Doãn Tư nhấc mắt, ngón tay của cô rời khỏi mũi cậu.
Cậu lại bắt tay cô lại, để cô tiếp tục sờ, cậu chẳng những để yên cho cô sờ mà còn thấp giọng hỏi cô: “Thẳng không?”
Khuôn mặt An Nhiên lại nóng lên.
Cậu thực sự rất không biết xấu hổ, cậu… Không còn giống trước kia nữa. Trước đây, cho dù cậu có đùa giỡn hay bắt nạt cô cũng là dùng dáng vẻ nghiêm chỉnh đứng đắn như thường, không giống như bây giờ, lúc nào cũng nói một số lời khiến người ta luống cuống tay chân.
Cô định rụt tay về, nhưng Hoắc Doãn Tư không cho.
Thậm chí cậu còn cầm tay cô, dạy cô sờ.
Sờ tới sờ lui trên mũi cậu, sau đó lại nhỏ giọng trêu đùa cô: “Thẳng không?”
An Nhiên không chịu.
Cô nhẹ nhàng ôm lấy cậu, cũng không nói gì, chỉ dựa lên vai cậu.
Toàn thân Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng sảng khoái, chỉ có duy nhất một mùi hương của cỗ đầy nam tính khiến người ta chìm đắm trong đó. An Nhiên cảm thấy nguyên nhân mình thích cậu có hơn nửa là vì vẻ ngoài của cậu.
Bỏ bề ngoài đi… Không, cô không bỏ được!
Cô tự đỏ mặt cho chính mình.
Biểu cảm của Hoắc Doãn Tư trở nên dịu dàng, cậu biết mình bắt nạt người ta hơi quá, thế nhưng dáng vẻ như ngại ngùng lại như đang làm nũng của cô lúc này thực sự khiến cậu rất rung động.
Cậu khẽ vuốt ve bờ vai gầy của cô, lời nói vô cùng dịu dàng: “Rồi sẽ quen thôi.”
“Không quen được!”
Cô thấp giọng phản bác, nhưng cô không chịu nói nguyên nhân cho cậu biết, đó là bởi vì cậu quá đẹp trai, làm sao có thể quen được.
Chỉ cần liếc mắt nhìn cậu một cái là trái tim cô đã đập nhanh hơn rồi.
Hoắc Doãn Tư cười khẽ, lại sờ sờ đầu cô: “Chúng ta ra ngoài mua sắm!”
Thành phố W là thành phố du lịch, có cửa hàng miễn thuế rất lớn.
Cửa hàng cũng rất nhiều, người đến người đi.
Hoắc Doãn Tư dẫn theo An Nhiên đi vào, cậu chưa từng yêu đương với ai nhưng cũng biết con gái thường hay thích mua các loại sản phẩm chăm sóc da và các loại phụ kiện để đeo hàng ngày. Điều kiện của An Nhiên không tốt, chưa từng mua một sản phẩm hàng hiệu nào, trước đây có nhiều cũng đều là do cậu mua tặng.
Hoắc Doãn Tư cũng chẳng mong đợi gì ở cô.
Cậu dẫn cô đi thẳng tới cửa hàng của một thương hiệu nào đó, hỏi một bộ sản phẩm chăm sóc da cao cấp nhất, đầy đủ từ mặt, tay cho đến sữa dưỡng thể.
An Nhiên cảm thấy cái này hơi quá quý giá.
Trọn vẹn một bộ phải lên đến hơn hai mươi nghìn tệ.
Cô chỉ vào một bộ khác, nói: “Lấy cái này đi!”
Hoắc Doãn Tư cầm sản phẩm mẫu lên, vô cùng cẩn thận xoa thử lên tay cô, rồi sau đó nói đầy sâu xa: “Da của em là da thường, bộ sản phẩm này phù hợp với da khô, sau khi sử dụng em lại nổi mụn lung tung, không xinh đẹp lại còn ảnh hưởng tới cảm giác nữa.”
Cái gì… Ảnh hưởng tới cảm giác!
Mặt An Nhiên lại lập tức đỏ bừng lên.
Hoắc Doãn Tư liếc nhìn cô một cái, sau đó tiếp tục nói chuyện với nhân viên cửa hàng.
Cậu thực sự có một lớp vỏ bọc khá đẹp đẽ, nhưng khi nói chuyện với chủ cửa hàng lại bắt đầu soi mói, kén chọn, như thể cả cửa hàng chỉ nên phục vụ một mình cậu vậy.
Thế nhưng ánh mắt của mấy nhân viên cửa hàng nhìn cậu vẫn sáng lấp lánh.
Còn có một chị nhân viên nói: “Chắc ngài đây mua mỹ phẩm chăm sóc da cho em giá nhỉ, nhìn có vẻ còn rất nhỏ!”
Hoắc Doãn Tư bình tĩnh nói: “Là vợ tôi! Chúng tôi kết hôn khá sớm!”
Các chị nhân viên:…
Đúng là không nhìn ra đấy!
Mặt An Nhiên đỏ lên, cũng không có gan phản bác lại lời của cậu, Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, rút thẻ bạch kim của mình từ trong ví da ra: “Đi thanh toán đi, mật mã giống mật mã cửa chung cư.”
An Nhiên nhỏ giọng thì thầm: “Sao tự anh không đi đi?”
“Không phải là mua cho em sao?”
An Nhiên không còn cách nào khác chỉ có thể cầm thẻ đi thanh toán, khi quay lại lại đưa hóa đơn cho cậu, giống như đưa cho người lớn trong nhà vậy, Hoắc Doãn Tư rất hài lòng, xoa xoa tóc cô: “Giỏi quá!”
Nhân viên nhìn thấy vậy thì sửng sốt.
An Nhiên lại thấy ngại vô cùng.
Hoắc Doãn Tư xách một đống đồ đạc, khi đưa cô sang một cửa hàng khác, An Nhiên bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “Sau này, khi ở bên ngoài, anh có thể tôn trọng tôi một chút không!”
“Tôi không tôn trọng em sao?” Hoắc Doãn Tư hơi thờ ơ mà hỏi lại.
An Nhiên tức giận, bước nhanh lên mấy bước cản cậu lại.
Cô ngẩng đầu, nói vô cùng nghiêm túc: “Lúc nào ở bên ngoài anh cũng đùa giỡn tôi! Sẽ khiến cho người ta cảm thấy… tôi chỉ là con thú cưng mà anh nuôi.”
Hoắc Doãn Tư cười nhạt.
Cũng được đấy, không ngốc!
Cậu cũng vô cùng trịnh trọng hỏi lại cô: “Thế nhưng đúng là tôi muốn đùa giỡn em, phải làm sao bây giờ?”
An Nhiên cắn môi, lắp bắp hồi lâu cũng không nói nên lời.
Cuối cùng, cô xoay người, chậm rãi đi phía trước.
Hoắc Doãn Tư cũng đi theo cô, nhẹ nhàng ôm lấy vai cô: “Tức giận à?”
“Không!”
Mặc dù miệng nói không nhưng giọng mũi của cô đã hơi nặng, âm thanh cũng nhỏ xuống: “Ở bên ngoài anh có thể đừng như vậy không, ở nhà thì được.”
Hoắc Doãn Tư bỗng nhiên kéo cô lại.
An Nhiên ngã vào lòng cậu, mặt cô vùi vào lồng ngực cậu, nghe tiếng tim đập thình thịch đều đặn của cậu… Thật lâu sau, cô vẫn không đợi được câu trả lời của cậu, thế nhưng cậu lại cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn rất dịu dàng.
An Nhiên lại đỏ mặt.
Nhưng đỏ mặt lúc này không giống vừa rồi.
Giọng Hoắc Doãn Tư khàn khàn: “Biết rồi!”
Mọi người xung quanh dường như đều đã biến mất, không còn quan trọng.
An Nhiên nhẹ nhàng ôm lấy eo cậu, kiễng chân lên nhẹ nhàng hôn lên cằm cậu một cái, mặt đỏ hồng: “Anh biết là tốt rồi!”
Hoắc Doãn Tư rất muốn hôn môi cô.
Thế nhưng xung quanh quá nhiều người, có lẽ chú thỏ con này sẽ tức giận, cuối cùng cậu chỉ nắm lấy tay cô.
Đi dạo hai tiếng đồng hồ, cậu gần như đã mua cho An Nhiên tất cả mọi thứ.
Cô thích nhất là đôi khuyên tai ngọc trai của Tiffany.
Lúc đó cô đeo lên rồi không nỡ tháo xuống, Hoắc Doãn Tư cũng thấy rất đẹp.
Sau đó, cô lại kéo cậu đến một cửa hàng bán đồ da.
Chọn cho cậu một cái ví da, Hoắc Doãn Tư đã có ít nhất mấy chục cái ví da đủ loại kiểu dáng, cậu không hứng thú lắm nhưng An Nhiên lại cương quyết muốn chọn cho cậu một cái.
Cô cẩn thận chọn cái tiện lợi nhất.
Hơn ba nghìn tệ, cuối cùng là cô tự trả tiền.
Khi thanh toán, Hoắc Doãn Tư đứng phía sau cô, cô đếm tiền đau lòng bao nhiêu, vậy mà cậu còn rất vui vẻ, cậu tựa cằm lên ngực cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Đến khi quay lại xe, An Nhiên khẽ oán giận: “Đối tốt với anh thật tốn tiền.”
Ba nghìn tệ, cô phải làm việc vất vả bao nhiêu ngày đấy!
Hoắc Doãn Tư vội vàng đổi ví, nghe vậy thì cười nhạt: “Em không được hưởng thụ hả? Thư ký An, nếu tôi tính toán mỗi lần thanh toán như vậy, mỗi lần không bỏ mấy chục nghìn là không được, em tính lại xem một ngày em lợi dụng của tôi bao nhiêu rồi, giờ còn dám quay lại nhắc đến tiền với tôi!”
Cậu lấy cái ví vừa mới thay ra gõ nhẹ lên đầu cô.
“Cho em dùng cái này!”
Cái ví này của cậu làm từ da cá sấu, nhãn hiệu Hermes, một cái ví da đã hơn một trăm nghìn tệ.
Kích cỡ này an Nhiên cũng có thể dùng được.
Cậu cũng thích cô sử dụng món đồ gì đó của cậu.
An Nhiên cũng biết đồ của cậu rất đắt, nhưng cô vẫn giả vờ giận dỗi: “Tại sao anh dùng đồ mới mà em phải dùng đồ cũ?”
Hoắc Doãn Tư cài dây an toàn lên, liếc cô: “Toàn thân tôi chỗ nào cũng mới!”
An Nhiên không lên tiếng.
Dù sao thì cô vẫn cảm thấy cậu thành thạo quá mức, không giống người mới, nhưng cô cũng chẳng dám nghi ngờ cậu.
Hoắc Doãn Tư nghiêng người hôn cô.
Cậu nhỏ giọng nói với cô: “Chúng ta về khách sạn nhé! An Nhiên, tôi muốn.”
Cậu nói thẳng thừng như vậy, An Nhiên hơi không chịu đựng nổi.
Ngày hôm nay cậu đã làm rất nhiều lần rồi.
Cô sợ đau.
Hoắc Doãn Tư nhìn dáng vẻ vừa bối rối vừa sợ hãi của cô, cười nhẹ… Cậu đang nghĩ khi trở về nên bắt nạt cô như thế nào đây!
Cậu vừa định lái xe thì có một cuộc điện thoại gọi tới từ thành phố B.
Là mẹ của cậu, Ôn Noãn.
Hoắc Doãn Tư nghe máy, nét mặt cũng trở nên dịu dàng: “Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?”
Giọng Ôn Noãn vô cùng bình thản.
Bà nói: “Mẹ với bố con nghe nói con đang yêu đương ở thành phố W, bố con vô cùng kích động tới mức vừa nãy chỉ muốn sắp xếp một chuyến chuyên cơ đến thành phố W, còn muốn mẹ chuẩn bị hôn lễ! Doãn Tư, nếu con không muốn bố con đuổi theo tới tận thành phố W thì chơi ở đó hai ngày nữa rồi đưa An Nhiên về đây đi! Mẹ cũng muốn gặp con bé, ông nội bà nội của con bên kia cũng kích động vô cùng, còn đi chùa suốt đêm để lễ tạ đấy.”
Hoắc Doãn Tư vỗ trán, nhẹ giọng xin tha: “Mẹ!”
Ôn Noãn cười nhẹ: “Mẹ đã cố hết sức để thuyết phục bố con rồi, chỉ còn nước tìm bác sĩ gõ cho anh ấy bình tĩnh lại thôi!”
Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng tháo dây an toàn cho An Nhiên.
Cậu bế cô lên, đặt cô vào lòng mình, để cô cùng nghe Ôn Noãn nói chuyện với mình.
Giọng Ôn Noãn rất dịu dàng: “Doãn Tư, con biết tính tình của bố con mà! Mấy năm nay Hoắc Tây đã ngăn chặn giúp con rất nhiều rồi, nếu không với tầm tuổi này của con có lẽ đã bị giục sinh con từ lâu rồi.”
Hoắc Doãn Tư cúi đầu nhìn An Nhiên.
Mặt của cô hơi hồng lên, dù sao hôm nay bọn họ cũng vừa mới xảy ra quan hệ, cậu không nhịn được mà huých huých cô. Nhưng ngoài miệng vẫn vô cùng đứng đắn: “Mẹ, con biết rồi! Chơi mấy ngày rồi con sẽ đưa An Nhiên về!”
Ôn Noãn hài lòng cúp điện thoại.
Bên kia, Hoắc Minh đang cầm một viên thuốc: “thế nào rồi?”
Ôn Noãn ngồi xuống, tao nhã uống trà nhài: “Không phải vừa rồi em bật loa ngoài hả?”
Hoắc Minh ôm lấy bà: “Em không thể nói lại lần nữa sao?”
Ôn Noãn ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn ông, nở nụ cười dịu dàng: “Hoắc Minh, chẳng mấy chốc mà chúng ta có thể làm ông nội bà nội rồi!”
Hoắc Minh đứng bật dậy.
Ông đi đi lại lại trong nhà, đi được mấy vòng, ông mới không kiềm chế được nữa mà nói: “Chuyện này chúng ta phải tổ chức thật lớn! Hai đứa Hoắc Tây với Sùng Quang cứ chia chia hợp hợp, ngay cả con cũng sinh rồi mà vẫn không có lấy một cái hôn lễ chính thức, rất kỳ cục! Bây giờ Doãn Tư không thể đi vào vết xe đổ của chị nó được.”
Ôn Noãn thờ ơ trả lời: “Chúng ta làm vợ chồng mấy chục năm cũng làm gì có cái hôn lễ chính thức nào đâu!”
Hoắc Minh:…
Da mặt ông dày, rất biết trêu chọc người khác, cúi người xuống nói vào tai vợ: “Mỗi đêm đều làm em thoải mái không phải thực tế hơn một cái hôn lễ sao? Làm gì có người phụ nữ nào ở tầm tuổi này mà vẫn được tưới đẫm như em?”
Ôn Noãn thực sự nghe không nổi!
Cái gì mà tưới đẫm cho bà, rõ ràng là bản thân ông nhu cầu lớn, không chịu yên phận.
Bà liếc ông một cái: “Đêm nay anh ngủ ở phòng sách!”
Hoắc Minh bèn bế bà lên, Ôn Noãn sợ tới mức phải giơ tay ôm chặt cổ ông: “Anh làm gì đấy, người giúp việc sẽ nhìn thấy!”
Hoắc Minh nói rất đúng tình hợp lý: “Đến phòng sách ngủ!”
Ngủ ở phòng ngủ đã quen rồi, giờ đổi chỗ cho mới mẻ!
Lên tới tầng hai, Ôn Noãn liền mắng ông là đồ lưu manh thối tha không biết xấu hổ.
Hoắc Minh đặt bà xuống sô pha, cúi người hôn, trên miệng vẫn toàn nói lời không sạch sẽ: “Bà chủ nhà ai mà lại giống em, hôn một cái là toàn thân mềm nhũn, không phải muốn anh bế thì là gì!”
Ôn Noãn đưa tay chống lên vai ông, ngăn ông làm xằng làm bậy.
Thế nhưng vẫn để ông thực hiện được.
Tóc bà rối tung lên, mang theo một nét quyến rũ khó nói nên lời, Hoắc Minh nhìn tới say mê, ông nhẹ nhàng vén tóc bà lên, nói nhỏ: “Ôn Noãn, anh rất vui!”
“Trong mấy đứa nhỏ nhà mình, Doãn Tư vẫn là người mà anh lo lắng nhất.”
Hoắc Kiều không tim không phổi, cũng tốt.
Hai người Hoắc Tây và Sùng Quang, ai cũng không thoát được khỏi lòng bàn tay của ai, đời này có lẽ đã buộc chặt với nhau rồi.
Chỉ có Doãn Tư, đã yêu đương khá muộn, lại còn bị người ta đá.
Cuối cùng đến bây giờ cậu cũng đã đợi được.
Ôn Noãn khẽ thì thầm: “Anh còn sợ Doãn Tư không theo đuổi được vợ hả?”
Hoắc Minh im lặng chăm chú nhìn bà hồi lâu, một lúc sau ông mới bắt đầu yêu thương bà, vừa làm vừa thì thầm gợi cảm: “Doãn Tư tìm vợ không khó, thậm chí người thích thằng bó có cả đống to, không có cô gái nào lại không thích thằng bé! Thế nhưng anh hi vọng Doãn Tư có thể tìm được một người mà thằng bé thích, người đó có thể làm cho thằng bé hạnh phúc, vui vẻ.”
Giống như Ôn Noãn, là người ông thích.
Bà chỉ cần ở bên cạnh ông, cho dù bà có làm gì ông cũng đều vui vẻ.
Ôn Noãn hơi xúc động.
Bà ông lấy cổ chồng mình, bà cũng không nói lời yêu ông, mặc dù ông thường xuyên ép bà phải nói… cũng thường xuyên nói cho bà nghe, lâu ngày, lòng người cũng phải tan chảy.
Những chuyện mà họ rất để ý khi còn trẻ, đã bị xóa mờ hoàn toàn từ lâu.
Chỉ còn những bình yên do năm tháng mang lại.
……
Bên kia, Hoắc Doãn Tư đã đưa An Nhiên về tới khách sạn.
Vừa vào cửa, cậu đã để mấy cái túi xách xuống, đè cô lên cánh cửa, hôn xuống: “Hai ngày nữa tôi sẽ đưa em về thành phố B, được không?”
Cậu đã nghĩ xong rồi, tạm thời cứ để cô ở lại căn chung cư kia trước đã.
Giống như khi cô vẫn còn là thư ký của cậu.
Không cần phải làm gì, chỉ cần ở bên cậu thôi, đợi tới sau khi kết hôn, cô muốn đến công ty làm việc hay ở nhà thì tùy cô lựa chọn.
Cậu muốn chuẩn bị một căn biệt thự, cùng cô sinh một bé thỏ con.
Nhưng mà vẫn cứ chơi thêm hai năm nữa đã!
An Nhiên không còn sức lực mà tựa lên cửa, cô đã nghe thấy cuộc nói chuyện của Hoắc Doãn Tư và mẹ cậu, mẹ cậu hiền hòa gần gũi đến vậy, cô rất thích.
Cô cũng biết, gia thế của cậu hiển hách tới mức nào.
Thực sự quá nhanh!
Thế nhưng, trong giờ phút này, An Nhiên rất muốn rất muốn gả cho cậu…