Ánh sáng mờ nhạt, Minh Châu vuốt ve khuôn mặt thon gầy anh tuấn của hắn, đôi mắt mềm mại nhìn ông… Sau đó, lại mơ hồ uống rượu vang đỏ, cô hoàn toàn trầm luân.
Đêm nay, Lục Khiêm hưởng thụ được sự dịu dàng.
Sáng hôm sau.
Ông vuốt mặt, cảm giác trên mặt có hơi nóng, ánh mặt trời chiếu vào phòng ngủ như là muốn phơi nắng cho ông vậy.
Duỗi tay sờ sờ bên cạnh, không có ai.
Lục Khiêm xoay mình, chăn trượt xuống thắt lưng, lộ ra cơ thể thon gày nhưng có đường cong hoàn mỹ.
Bên cạnh gối có một cái thẻ màu hồng nhạt, bên trên viết một hàng chữ.
Lục Khiêm mỉm cười cầm lên.
[Chú Lục, em đến thành phố W quay phim đây!]
[Đồ ăn sáng có sẵn rồi, em gọi ship.]
[Ăn xong, anh nên về bệnh viện đi! Chắc anh bị bác sĩ trưởng khoa block rồi…]
…
Chú Lục…
Lục Khiêm xem rất nhiều lần rồi nhấc chăn đứng dậy.
Xuống giường, ông mặc bộ quần áo tối qua lên, đeo thắt lưng vào.
Sau khi rửa mặt và ra ngoài, đúng lúc cô giúp việc tới làm, vừa vào cửa đã thấy Lục Khiêm đang ăn sáng.
Bà ấy ngạc nhiên: “Ông Lục, sao ông lại ở đây? Không phải ông đang ở bệnh viện sao?”
Ánh mắt bà ấy nhìn đến sofa.
Ở đó có một chai rượu vang bị đổ.
Cô giúp việc cũng là người từng trải, suy nghĩ là hiểu ngay, gương mặt đỏ cả lên.
Cũng may Lục Khiêm mặt dày.
Ông hời hợt nói: “Lát nữa tôi quay lại bệnh viện! Đúng rồi, Minh Châu đã đến thành phố W, hai ngày này không cần chuẩn bị cơm cho cô ấy đâu.”
Ông ăn xong, tao nhã đưng lên.
Cô giúp việc ngơ ngác gật đầu.
Lục Khiêm rời khỏi nhà trong ánh nhìn của bà ấy.
…
Lục Khiêm quay lại bệnh viện, điện thoại đã sắp phát nổ.
Ông lấy điện thoại ra xem, một trăm mười hai cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là bệnh viện và thư kí Liễu.
Ông gọi cho từng người, tựa vào đầu giường.
Bà cụ Lục tới, nhìn thấy con trai là giận: “Bị bệnh mà còn chạy lung tung, lần sau tôi chặt chân anh đấy!”
Lục Khiêm nhìn thư kí Liễu, khẽ nhướng mày.
Thư kí Liễu vẫn bình chân như vại.
Anh ta không muốn nói đỡ cho sếp.
Bà cụ Lục thấy hai người mắt qua mày lại thì càng giận hơn: “Tự ocn không biết kiểm điểm, chạy khắp nơi, còn để Truyền Chí đi dọn dẹp cho con!”
Lục Khiêm lấy điện thoại xử lý công việc.
Ông nhẹ giọng nói: “Con qua chỗ Minh Châu, nấu cho cô ấy một bữa cơm.
Thái độ của bà cụ Lục lập tức thay đổi một vòng.
Bà hơi cựa hông, ngồi xuống salon, cuối cùng cũng cho con trai sắc mặt tốt: “Cuối cùng còn biết thương vợ rồi! Minh Châu đâu, sao không đi với con?”
Lục Khiêm cười: “Cô ấy đến thành phố W rồi!”
Bà cụ không cười được.
Bà cẩn thận nhìn con trai mình thật lâu, sau đó kéo thư kí Liễu ra ngoài.
Một lúc lâu sau, bà cụ và thư kí Liễu mắt to trừng mắt nhỏ, cũng không biết đang nói cái gì.
Quả thực khó mở miệng.
Thư kí Liễu còn có việc ở công ty nữa, không nhịn được mà nói: “Bà muốn hỏi gì?”
Bà cụ Lục gõ cây gậy xuống, gương mặt già nua đỏ bừng: “Cậu nói xem, Lục Khiêm và Minh Châu chênh lệch nhiều như thế, giờ sức khỏe nó lại không được tốt, liệu có ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng không?”
Thư kí Liễu hiểu ngay.
Anh ta đỡ bà cụ ngồi xuống, hòa nhã dụ dỗ: “Bà cảm thấy cô Minh Châu đến thành phố W là vì không quá hài lòng đúng không?”
Bà cụ Lục vẫn đỏ mặt, vỗ thư kí Liễu một cái.
Thư kí Liễu cười thần bí.
“Cụ cứ yên tâm đi ạ! Cụ nghĩ xem, mấy năm qua, thời gian họ thực sự ở bên nhau rất ít. Bầu không khí tối qua chắc chắn rất tốt, Minh Châu là phụ nữ, thỉnh thoảng hơi kiểu cách, dè dặt chút thôi.”
Anh ta nói như vậy, bà cụ cũng yên tâm rồi.
Nhưng bà vẫn phải tỏ ra nghiêm túc: “Truyền Chí, cậu hiểu phụ nữ quá nhỉ?”
Thư kí Liễu gãi đầu…
Trong phòng bệnh, Lục Khiêm khẽ nhắm mắt nghỉ ngơi.