Ở đầu bên kia, Lục Khiêm thấp giọng nở nụ cười, giọng nói của ông càng thêm trầm thấp khàn khàn: “Càng ngày càng ra dáng vẻ của người lớn rồi! Minh Châu, là anh quá nôn nóng, là anh quá muốn nói tin tức này với em! Tối hôm qua có Thước Thước nên rất nhiều lời đều không tiện nói với em, chúng ta tìm thời gian nói chuyện nghiêm túc một chút, được không em?”
“Không được!” Giọng cô mang theo chút giọng mũi.
Lục Khiêm vô cùng hiểu cô, biết cô sắp khóc.
Ông có thể hiểu được, một người phụ nữ có điều kiện vô cùng tốt lại bị ông vứt bỏ lại trong tối ngoài sáng, chờ ông mấy năm liền, bất kể là ai ở thời điểm như vậy đều sẽ đau lòng, cũng sẽ không dễ chịu
Ông không ép cô, mà chuyển sang nói chuyện khác với cô.
Giọng Lục Khiêm rất nhẹ nhàng, ông thấp giọng nói với cô rằng: “Mùa đông tới rồi, hoa tử đằng trong nhà đã rụng, nhưng sang năm vẫn sẽ nở tiếp!... Minh Châu, em có nghe không? Vừa rồi bà cụ đã đưa cho anh một phần hoành thánh, rất nhiều nhân thịt, còn có rau thơm nữa, rõ ràng bà ấy biết anh không thích ăn cái này mà! Bà ấy càng ngày càng bá đạo, không cho anh ăn nhiều, nói anh rằng nếu khó coi sẽ không lừa được con gái nhà người ta nữa!”
“Bà cụ rất nhớ em, cũng nhớ Thước Thước.”
“Bà ấy làm cho Thước Thước hai đôi giày vải, vừa bảo anh mang tới đây đấy.”
...
Minh Châu nhỏ giọng khóc nức nở.
Mấy năm trước, những ngày trôi qua ở thành phố C là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của cô và chú Lục.
Hai người đã trải qua vô số việc, cô chẳng sợ tổn thương nữa.
Quay đầu nghĩ lại, nó vẫn là tốt đẹp.
Lục Khiêm nghe thấy cô khóc, vô cùng dịu dàng dỗ dành cô: “Lại đây mang theo Thước Thước qua đây được không, anh dẫn các em ăn hết đồ ở thành phố C, dẫn các em đi dạo trung tâm thương mại, sau đó lại dẫn nhóc con đi thăm họ hàng, nhiều người thân như vậy sẽ cầm bao lì xì đến mức mỏi tay đấy.”
Minh Châu khóc còn dữ dội hơn.
Ông luôn có bản lĩnh khiến cô khóc.
Tốt hay xấu, đều là Lục Khiêm mang cho cô cả...
Cuối cùng, cô còn không nói tạm biệt đã trực tiếp cúp điện thoại.
Mà Lục Khiêm ở bên kia, cầm điện thoại phiền muộn rất lâu, mấy năm nay đối với Minh Châu là tổn thương, đối với ông sao không phải là tiếc nuối chứ, khi ông biết cô một mình sinh con, trái tim ông như tan nát.
Nếu không yêu như vậy, ông nghĩ mình sẽ không bao giờ hạ cánh.
Lục Khiêm chậm rãi buông điện thoại xuống, đứng bên cửa sổ, gió lạnh nhẹ nhàng thổi.
Cả đời ông, đều nợ một người phụ nữ.
Cảm giác này, khắc cốt ghi tâm!
***
Mai mình up tiếp nha mn.
Đêm dài.
Chiếc RV màu đen vững vàng chạy trên đường, bọn nhỏ mệt mỏi, ngã trái ngã phải ở ghế sau.
Hoắc Minh nghiêng đầu nhìn Ôn Noãn...
Cô tựa lưng vào ghế, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
“Còn tức giận sao?”
Hoắc Minh nhẹ nhàng cầm tay cô.
Ôn Noãn cười nhạt: “Sao có thể? Anh chuyên tâm lái xe đi!”
Hoắc Minh buông tay cô ra, chuyên chú nhìn phía trước xe huống, rất lâu sau anh mới nói nhỏ: “Ôn Noãn, thật ra tình cảm giữa cậu và Minh Châu rất không dễ dàng.”
Rõ ràng là hai người có thể không có giao thoa gì.
Rõ ràng, có thể là một đêm vui vẻ.
Chỉ là sau khi nhấm nháp tư vị tốt đẹp rồi, không có ai còn nguyện ý tạm chấp nhận nữa, anh và Ôn Noãn sao mà không phải như vậy chứ?
Ước chừng là Cố Trường Khanh qua đời khiến anh nhận thấy được cuộc sống luôn có ngoài ý muốn, cũng làm anh quý trọng cuộc hôn nhân và tình cảm này, Ôn Noãn giữ anh lại, vậy anh sẽ bao dung cô...
Xe trở về biệt thự.