Trương Sùng Quang nhìn cô, một lúc sau mới nhẹ giọng hỏi: “Là vì anh, đúng chứ?”
“Hoắc Tây, là vì năm ngôi sao băng năm đó phải không?”
Không phải anh không phát hiện, anh chỉ không thế tin được, không thế tin những chuyện anh đã làm sau đó, quá khứ của họ vẫn là duy nhất trong lòng Hoắc Tây.
Hoắc Tây không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Trương Sùng Quang liền biết đáp án, anh nâng khuôn mặt cô lên, nhẹ nhàng lại gần áp lên trán cô… Một lúc sau anh mới khàn giọng nói: “Sau này anh sẽ không bắt nạt em nữa, chỉ hầu hạ H em.
Hoắc Tây cũng cảm thấy ươn ướt trong lòng.
Vòng đi vòng lại mấy năm nay, cuối cùng bọn họ vẫn về với nhau, có một số chuyện không phải cô không đế ý, nhưng khi đặt chúng lên hai bên bàn cân, cô chỉ có thế buông một bên.
Nhưng cô vẫn thì thầm: “Còn không biết xấu hổ nói à, vậy sao Tiếu Hoắc Tinh chui ra được?”
Trương Sùng Quang không nói gì, nhưng nhắc tới chuyện này, bọn họ liền không thể tránh
khỏi nhớ lại ở Geneva và Melbourne, anh đã cho cô một cái kẹo, sau khi Hoắc Tây ăn thứ đó…
Đương nhiên anh không muốn nhắc đến.
Hoắc Tây lại nhẹ giọng hỏi: “Cái kẹo đó từ đâu thế? Rất ngọt.”
Đáy mắt Trương Sùng Quang hiện lên tia dục vọng, anh ho nhẹ đế che đậy: “Quên rồi!… Hoắc Tây, chúng ta quên chuyện đó đi! Lúc ấy anh không phải người.”
Cô dựa lên lưng ghế, liếc anh: “Anh cũng biết sao!”
Trương Sùng Quang vừa định nói gì, Hoắc Tây đưa tay chạm lên mặt anh, dịu dàng nói: “Em không trách anh, anh cũng đừng tự trách, được không.”
Anh bắt lấy tay cô, im lặng hồi lâu…
Hoắc Tây đổi tay vỗ anh: “Không phải phải về nhà lấy sổ hộ khấu, đổi tên Tinh Tinh lại sao? Muộn thêm một lúc nữa, bố em lại trách mắng chúng ta một trận.”
Trương Sùng Quang khẽ mỉm cười: “Được rồi! Đi đối tên.”
Về nhà lấy số hộ khấu, sửa lại tên xong, Hoắc Tây định về bệnh viện, nhưng Trương Sùng Quang lại nắm lấy tay cô, nhẹ giọng nói: “Đi nơi này nữa.”
Hoắc Tây:…
Trong sảnh văn phòng sáng bóng, Trương Sùng Quang nắm tay cô, nhẹ lẩm bẩm: “Em nói đi đăng ký kết hôn rồi! Hoắc Tây, mấy ngày nữa là đến Tết rồi, chúng ta phải đăng ký trước.”
Hoắc Tây cũng không ngại đi với anh, nhưng hình như anh có phần sốt ruột.
Vừa định mở lời.
Trương Sùng Quang lấy một cặp nhẫn bạch kim từ trong túi áo ra, anh nắm tay cô, nghiêm túc hỏi cô: “Muốn quỳ xuống không?”
Thực sự bất ngờ.
Hoắc Tây nhìn xung quanh, những người đi ngang qua đã nhìn họ với ánh mắt kỳ lạ.
Nhìn lại Trương Sùng Quang, cô thấp giọng thúc giục: “Đeo nhanh lên.”
Anh cười khẽ: “Em còn gấp hơn anh!”
Vui đùa thì vui đùa, nhưng khi anh đeo nhẫn lên ngón áp út của cô, tay anh run rẩy… Quá trình này chậm rãi như vậy, như thể quá khứ của họ tua lại trong đầu.
Bọn họ quen nhau năm sáu tuổi, đến bây giờ đã hơn ba mươi năm.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, họ còn có thể ở bên nhau hơn ba mươi năm.
Đeo nhẫn xong, giọng nói Trương Sùng
Quang cũng run rấy, anh nói: “Hoắc Tây, xin hãy chăm sóc anh quãng đời còn lại.”
Hoắc Tây nhìn ngón tay đó, một màu trắng đơn thuần.
Kiểu dáng rất thanh lịch.
“Anh tự thiết kế đấy, Hoắc Tây, đeo cho anh đi.” Anh thúc giục.
Hoắc Tây cầm lấy chiếc nhẫn nam, lại ngước mắt nhìn anh, cuối cùng cô chầm chậm đeo nhẫn cưới cho anh… Khi chạm đến đoạn cuối, Trương Sùng Quang cúi đầu hôn cô, giọng nói khàn khàn nói: “Hoắc Táy, cuối cùng em lại là của anh.”
Hoắc Tây kéo tay anh: “Từ giờ trở đi anh thuộc về nhà họ Hoắc, phải giữ nam đức, biết không?”
Trương Sùng Quang cười: “Đi đăng ký kết hôn thôi.”
Đăng ký xong, bọn họ lái xe đến nghĩa trang thăm Bạch Khởi.
Cơn gió vào đông lạnh lẽo.
Khắp nơi đều hoang tàn, nhất là những nơi như nghĩa trang, không còn sự sống.
Một bó cúc, tăng thêm chút sức sống.
Hoắc Tây ngồi xốm xuống, phủi bụi ở bức ảnh trên bia mộ, nhẹ giọng nói: “Sắp Tết rồi trời
hơi lạnh, một chút nữa thôi xuân sẽ đến, gần đây loài hoa yêu thích của cậu sẽ nở rộ, sẽ có chim bay qua hát cho cậu nghe, nhưng không biết cậu có thể nghe thấy không.”
Cô vẫn cảm thấy đau lòng.
Bạch Khởi rời đi khi còn quá trẻ, thậm chí còn chưa lập gia dinh.
Cò cứ lặng lẽ bên cạnh như vậy, dưới ánh nắng chói chang, chiếc nhẫn cưới trên ngón tay cô tỏa sáng lấp lánh, sánh đôi với Trương Sùng Quang đứng bên cô.
Hoắc Tây không nói cô đã kết hôn, nhưng Bạch Khởi đã biết, cô dẫn theo Trương Sùng Quang đến.
Cô nói chuyện với Bạch Khởi, Trương Sùng Quang quay lại xe lấy dụng cụ, xới đất gần đó, tự trồng một cây phong, anh nói khi nào cành lá xum xuê, Bạch Khởi sẽ có gia đình.
Bọn họ ở lại rất lâu, khi quay lại bệnh viện thì đã là hoàng hôn.
Hoắc Minh lo lắng chờ đợi, ông quan tâm nhất chuyện đổi tên cháu gái mình, khi thấy sổ hộ khấu ông mới thở phào, sau đó hỏi bọn họ đã đi đâu.
“Bố, bọn con kết hôn rồi.”
Trương Sùng Quang cười nhạt, giơ hai cuốn
số đỏ trước mặt Hoắc Minh, Hoắc Minh lập tức nuốt lại lời nói, nhìn kia hai cuốn số đỏ, một hồi lâu mới thốt ra: “Đăng ký rồi sao?”
Nhìn lại nhẫn cưới của họ.
Hoắc Minh vẫn không chấp nhận được: “Có keo kiệt quá không? Sùng Quang, dạo này công ty con gặp vấn đề hay sao? Chuyện lớn như kết hôn, mà thậm chí trên nhẫn không có một viên kim cương nào! Nếu không đủ tài chính thì đế mẹ Hoắc Tây chuẩn bị của hồi môn!”
Trương Sùng Quang vội nói: “Đã chuẩn bị xong rồi ạ! Cặp nhẫn này do con thiết kế, thiết kế riêng.”
Hoắc Minh vẫn không yên tâm.
Ông nói: “vẫn nên giao vụ cưới hỏi cho mẹ con thì hơn, đúng rồi, gần đây cô Hồ rảnh rỗi, gu của cô ấy cũng được… Lần cuổi cùng hai con kết hôn, không thế lại đế mất mặt nữa.”
Nếu có lần sau, ông mặc kệ bọn họ.
Đuối họ ra khỏi nhà.
Từ khi sửa lại tên Tiểu Hoắc Tinh, kỳ lạ thay, không có gì kỳ lạ xảy ra nữa.
Trước và sau Tết, nhà họ Hoắc vô cùng nhộn nhịp.
ôn Noãn bận chuẩn bị đám cưới cho hai đứa con, không chỉ cô Hồ đến, Minh châu từ thành phố c cũng đến giúp, Hoắc Tây và Trương Sùng Quang hầu như không phải nghĩ nhiều.
Lục Huân thiết kế váy cưới, cô ấy phải thức rất nhiều đêm.
Lục Thước rất đau lòng.
Nhưng Lục Huân tình nguyện làm việc chăm chỉ, ban đêm, cô ấy còn tự khâu vá trong phòng làm việc, đính từng viên ngọc trai lên chiếc váy… Đáy mắt Lục Thước dịu dàng, kéo cô qua hôn rồi khàn giọng nói: “Mình kết hôn còn không quan tâm bằng.”
Lục Huân cười e thẹn.
Lục Thước nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, không khỏi vuốt ve mặt cô: “Kết hôn nhiều năm như vậy, đã là mẹ của hai đứa con, sao còn dễ dàng đỏ mặt thế?”
Đã mấy ngày anh chưa chạm vào cô.
Anh lại vẫn trong độ tuối sung mãn nhất, vì thế anh nhẹ nhàng cởi cúc áo khoác, bước ra cửa khóa lại. Khi anh ôm Lục Huân lên đùi, hôn cô, Lục Huân mặt đỏ tim đập đấy vai anh: “Còn một chút nữa mới xong, anh để em làm xong trước…”
Cô nằm trong vòng tay anh, như một con mèo con.
Lục Thước thích bắt nạt cô trên giường nhất, nên lời nói bắt đầu đen tối: “Để anh làm xong trước rồi mới đến em.”
Vừa nói, anh vừa ôm cô vừa xoa nắn.
Ánh đèn sáng trưng khiến cô thấy xấu hố, đẩy anh: “Không được, Lục Thước… Thật sự không được!”
Nhưng không được cũng đúng.
Anh còn chẳng thèm cởi quần áo đã làm cô, vừa làm lại còn ghé vào bên tai cô thở dốc: “Bà Tiểu Lục, em bỏ bê anh lâu quá! Em nhìn xuống xem anh đã nghẹn thành ra thế nào rồi.”
Lục Huân nào dám nhìn.
Bị anh tàn nhẫn bắt nạt, cô liền ngoan ngoãn ôm eo anh, thút thít như mèo con.
Lục Thước nặng nề thở ra.
Chết thật!
Vốn dĩ ở nơi này, anh chỉ định lướt qua, nhưng thấy cô như vậy, sao anh có thế khống chế được… Ba, bảy, hai mốt, đều đều làm ba lần.
Khi làm xong, đã hơn một giờ sáng.
Dù Lục Huân ngoan ngoãn đến mấy thì vẫn có phần nóng nảy, cô cắn chảy máu vai anh, Lục Thước dỗ dành cô, cuối cùng tắm rửa cho cô rồi đặt lên ghế sô pha, phủ áo khoác lên người cô,
còn anh vui vẻ ngồi vào đó, đính từng viên ngọc trai cỡ hạt gạo lên.
Anh là Tống Giám đốc trăm công ngàn việc, đáng lẽ anh không thích làm những việc này.
Nhưng lúc này có Tiếu Huân ở bên, cơ thế anh hoàn toàn thỏa mãn, làm chuyện của phụ nữ làm, anh lại cảm thấy thỏa mãn.
Bận đến bốn giờ sáng, mới hoàn thành.
Vậy mà rất hoàn hảo.
Khi rời đi, Lục Huân mơ màng gà gật, Lục Thước cõng cô xuống lầu… Cô ghé lên lưng anh nhẹ lấm bấm: “Nhỡ đâu sau này công ty phá sản, anh đến phòng làm việc của em, với tay nghề này của anh, em có thể trả anh tám triệu tiền lương.”
Lục Thước vừa bực vừa buồn cười, vỗ lên mông cô.
“Nếu thật sự phá sản, anh chỉ chuyên tâm phục vụ em trên giường, cũng tận dụng tốt hơn làm việc này.”
Lục Huân đấm anh một cái.
Lục Thước quay đầu hỏi cô: “Vừa nãy khó chịu không? Là ai nói thoải mái muốn chết thế, còn nói lại làm tiếp sẽ chết.”
Lục Huân tức giận đến mức làm lơ anh, cô nằm sấp xuống giận dỗi.
Thang máy xuống lầu một, Lục Thước cõng cô ra bãi đổ xe, bầu trời đêm rải rác những bông tuyết mịn rơi, nhưng lòng anh lại dịu dàng hơn tuyết.
Mười năm, Tiếu Huân của anh vẫn là cô bé ngày xưa.
Khi bọn họ về đến biệt thự, chân trời đã nối lên màu trắng bạc của ánh mặt trời, Lục Thước sợ đánh thức người khác, anh lặng lẽ cõng Lục Huân lên lầu… Lục Huân nằm lên giường thì lập tức nhắm mắt ngủ.
Lục Thước ở bên mép giường nhìn, khẽ mỉm cười.
Tám giờ sáng, như thường lệ, anh thức dậy, rửa mặt xong, thay bộ đồ len rồi xuống lầu.
Trong phòng ăn, Hoắc Minh Châu và Lục u đang ngồi đó.
Hoắc Minh châu nhìn con trai xuống lầu, bà ngấng đầu lên nhìn lại trên lầu, khẽ thở dài: “Lục Thước, con nên kiềm chế chút, cơ thể Tiểu Huân từ trước đến nay yếu ớt, sao có thể chịu được con không có chừng mực.”
Lục Thước kéo ghế dựa ra ngồi xuống, bình tĩnh như chú chó: “Tối qua con khâu váy cưới với cô ấy nên ngủ hơi muộn.”
Hoắc Minh châu liếc anh một cái.
Sao bà lại không biết, tối qua khi họ về, bà tỉnh dậy thì thấy Tiếu Huân được anh cõng về, trên người Tiểu Huân khoác áo khoác… Bà lại không phải đứa ngốc, nhưng mẹ chồng thì không thể làm quá lên được, dù sao vẫn là chuyện phòng the của đôi vợ chồng trẻ.
Bà chỉ bảo nhà bếp hầm chút đồ bố dưỡng, bồi bố cho Lục Huân.
Dặn dò xong, bà lại nói với Lục Thước: “Hai ngày nữa, mẹ và em con về thành phố c, khi nào con xong việc thì dẫn Tiếu Huân về ăn Tết, không được ức hiếp con bé.”
Lục Thước mỉm cười, hỏi Lục U: “Công ty cho nghỉ rồi?”
Lục u ừ một tiếng: “Không nhiều việc mấy, có lẽ một bộ truyện tranh em quản lý phải dừng lại.”
Anh trai nhấp một ngụm cà phê đen, giọng điệu nhàn nhạt: “Tài chính xảy ra vấn đề? Nếu em thật sự thích công việc này, anh sẽ mua công ty đó.”
Lục u vội vàng nói: “Không cần đâu! Hình như có người làm rồi.”
Lục Thước nhướng mày: “Ai lại coi tiền như rác thế?”
Hoắc Minh châu vỗ nhẹ tay anh: “Luôn bắt
nạt em gái với Tiểu Huân… Con phải thay đổi tật xấu này đi.”
Lục Thước hỏi em gái: “Anh có bắt nạt em không?”
Lục u nghĩ đến hoa hồng được chia hàng năm cho mình, đủ cho mười đời không cần làm việc, cô nói trái với lương tâm: “Anh trai tốt nhất.”
Hoắc Minh châu vừa tức vừa buồn cười, nhưng trong lòng bà lại hạnh phúc.
Một đôi trai gái hòa thuận, con dâu ngoan ngoãn nghe lời, cháu trai cháu gái đáng yêu xinh đẹp… Lấy nhau mấy chục năm, chồng vẫn yêu thương bà, cho nên đến khi dẫn Lục u đến trung tâm mua sắm mua của hồi môn cho Hoắc Tây, khóe miệng bà vẫn mỉm cười.
Lục u chỉ vào đôi uyên ương dát vàng: “Cái này làm của hồi môn là xuất sắc.”
Minh Châu sực tỉnh bước tới, sau khi nhìn thấy thì không khỏi vui mừng: “Tay nghề thật khéo léo, trông rất đẹp lại hào sảng… Xem thêm đi, kết hôn trọn bộ mới tốt lành nhất.”
Lục u kéo tay bà, cẩn thận chọn lựa.
Nhân viên cửa hàng cũng biết nhìn người, vừa thấy hai người liền biết không phú cũng quý, rất nhiệt tình giới thiệu: “Miếng vàng này của chúng tôi là vàng của Hermes, được rất nhiều
người sưu tầm.”
Lục u cười nhạt: “Tôi cũng muốn xem cái này, cái này cũng thích hợp đế kết hôn.”
Thình lình, sau lưng truyền đến một giọng nam lạnh lùng: “Cô sắp kết hôn?”
Lục u hơi cứng người, quay lại thì thấy… Là Chươnq Bách Nqôn.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK