Lục U sửng sốt hồi lâu.
Lục Huân bổ sung: "Giờ người đã nhập viện! Chuyện này ầm ĩ lắm, đám cưới không thể tiến hành được! Chỉ là không biết Tần Dụ có thể tiếp nhận hay không thôi."
Cô ấy sợ Lục U suy nghĩ nhiều nên nói thêm: "Để xem Chương Bách Ngôn giải quyết thế nào đi!"
Lục U miễn cưỡng nở nụ cười.
Cô không nói gì, Diệp Bạch ở bên cạnh cô càng không thể nói gì. Thật sự không tiện lắm miệng.
Vì chuyện của Chương Bách Ngôn mà phòng bệnh trở nên im lặng, mọi người đều có chút lo lắng, nhưng ai cũng không tiện thảo luận vấn đề này.
Mãi đến trưa mới nhìn thấy tin tức đầu tiên trên Internet.
Cô gái đó có thể không bao giờ đi lại được nữa và phải ngồi trên xe lăn suốt đời... Mẹ của cô gái khóc đến mức chết đi sống lại, đến tập đoàn Chương Ưu muốn nhảy lầu nhưng cuối cùng đã bị ngăn lại…
Lục U không khỏi thở dài khi nhìn thấy tin tức.
Lúc ăn cơm, Diệp Bạch đang định đi thì đột nhiên thấp giọng hỏi cô: "Em lo lắng cho cậu ta lắm sao?"
Lục U sửng sốt một lát mới hiểu được ý tứ của anh.
Cô cúi đầu tiếp tục uống canh, giọng nói thờ ơ: “Diệp Bạch, tôi không có ý định này! Hơn nữa, cho dù tôi có ý định này thì cũng không cần phải báo cáo với anh. Bây giờ chúng ta không có quan hệ gì."
Diệp Bạch không giận mà ngược lại còn cười.
Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh của cô, cười khẽ, hùa theo cô: "Đúng vậy! Hiện tại chúng ta không còn quan hệ gì với nhau nữa, anh cũng không có quyền hỏi đến chuyện của em."
Câu này nghe chẳng có vấn đề gì nhưng lại lộ ra cảm giác vô cùng thân mật.
Lục U: ...
Diệp Bạch rời đi, Lục Huân ngồi đối diện nhấp một ngụm canh, cô ấy nói: "Lão Bạch bây giờ thật hèn mọn nha!"
Lục U cụp mắt xuống: "Anh ấy là do không có cách nào khác!"
Lục Huân trịnh trọng gật đầu: “Nên để anh ấy chịu khổ nhiều một chút!”
…
Phòng bệnh VIP của bệnh viện.
Mặc dù cô gái tên Lý Nhàn đã nhận được nguồn lực y tế tốt nhất nhưng đôi chân của cô ta vẫn không thể cứu được. Mặc dù mẹ Lý đến từ một thành phố nhỏ nhưng lại rất hiểu biết.
Tập đoàn Chương Ưu ngay lập tức tổ chức cuộc họp nội bộ để giải quyết khủng hoảng này.
Sau khi thảo luận, giải pháp quan hệ công chúng tốt nhất là để bà Chương Tần Dụ đứng ra, tỏ thái độ sẽ cùng tiến cùng lùi với chồng, gánh chịu sóng gió lần này, đồng thời cũng tuyên bố mối quan hệ giữa Tổng Giám đốc Chương và cô Lý đã kết thúc trước khi kết hôn... Bọn họ đã chia tay từ lâu.
Cách quan hệ công chúng này là tốt nhất cho lợi ích của tập đoàn.
Song đối với Tần Dụ mà nói, đó lại là tàn nhẫn nhất.
Cô mới kết hôn và đang mang thai, đối mặt với sự lừa dối của chồng mà vẫn phải dọn dẹp mớ hỗn độn của anh ta! Thật đáng buồn cho một người phụ nữ!
Chương Bách Ngôn từ công ty về nhà.
Xe đậu ở bãi đậu xe của biệt thự, trời đã tối, trong nhà ánh đèn màu cam trông rất ấm áp...
Người giúp việc đi tới mở cửa xe cho anh.
Giọng người giúp việc rất thấp: “Cả ngày bà chủ không xuống lầu!”
Yết hầu Chương Bách Ngôn hơi lăn, anh bình tĩnh nói: "Biết rồi!"
Anh xuống xe, đi thẳng về phía lối vào biệt thự. Phòng khách yên tĩnh, sự yên tĩnh này kéo dài đến tầng hai.
Chương Bách Ngôn bước lên tầng hai, mở cửa phòng ngủ chính.
Trong phòng ngủ không sáng đèn.
Nhưng rèm trên các cửa sổ sát đất đều được mở ra, ánh hoàng hôn từ bên ngoài tràn vào. Căn phòng tràn ngập ánh sáng tím nhạt của nắng chiều, rất mềm mại.
Tần Dụ ngồi trong sự mềm mại này.
Cô dựa vào ghế sô pha nhìn ra ngoài, không biết đang nghĩ gì.
"Tần Dụ!"