Kỹ thuật nhảy của Kiều An rất uyển chuyển, ánh mắt khi cô ta nhìn Hoắc Minh đều là tham vọng và chiếm hữu, thật ra cô ta rất quyến rũ, có kích thích rất lớn đối với đàn ông.
Nhưng trong đầu Hoắc Minh đang suy nghĩ…
Vòng eo của Ôn Noãn càng thon gọn hơn, đặc biệt là khi ôm từ phía sau, mỗi lần đều khơi gợi ham muốn của anh.
Nghĩ đến những chuyện đó, Hoắc Minh không còn hứng thú với việc khiêu vũ nữa, khi bài hát vừa kết thúc, anh muốn đưa Ôn Noãn về nhà, thỏa thích làm với cô…
Nhưng Ôn Noãn đã ra ngoài từ lâu!
Cô lịch sự chào tạm biệt bà Hoắc, nói mình có chút khó chịu, nhờ bà chuẩn bị xe đưa mình về.
Bà Hoắc thật rất muốn khóc!
Bà cũng là phụ nữ, cũng biết hành động kia của con trai mình quá tồi, đã chia tay nhiều năm như vậy còn khiêu vũ cái gì! Mặc kệ bạn gái chính thức đứng đó rồi đi trò chuyện với vợ người ta.
Bà Hoắc không thể rời đi, càng không thể để người ngoài cười nhạo.
Bà cố ý để cho Hoắc Minh Châu đưa Ôn Noãn về.
Hoắc Minh Châu đồng ý.
Rõ ràng là sinh nhật của cô ấy, lại bị Kiều An đoạt sự nổi bật, thật khiến người ta tức giận.
Trên đường đi, cái miệng nhỏ của cô ấy trách mắng Kiều An, vô tình tiết lộ chuyện Kiều An đã lừa dối anh trai mình, khuôn mặt mềm mại của cô ấy rất tức giận: “Dù sao cũng có chuyện này, cô ta không thể nào bước chân vào cửa nhà họ Hoắc được! Ôn Noãn, cô yên tâm … Mẹ của tôi ghét cô ta nhất!”
Ôn Noãn nhìn Hoắc Minh Châu.
Đúng là một cô gái đơn thuần, vì vậy nên Hoắc Minh mới có thể cưng chiều cô ấy như thế, không muốn nói những mặt trái của Cố Trường Khanh cho cô ấy biết… Ngay cả cô cũng không ghét nổi cô ấy, thậm chí còn có chút thích cô ấy.
Ôn Noãn khẽ thở ra.
Thật ra cô cũng không thể bước vào cửa nhà họ Hoắc!
Cô không nói gì về chuyện này, chỉ lấy một cái hộp nhỏ từ trong túi ra và đặt nó vào trong tay Hoắc Minh Châu.
Ôn Noãn thật lòng nói: “Minh Châu, sinh nhật vui vẻ.”
Hoắc Minh Châu vốn là người vô tư, bây giờ lại có chút buồn bã, cô ấy không yên tâm hỏi: “Cô sẽ không chia tay với anh trai tôi chứ?”
Chia tay?
Ôn Noãn nở nụ cười, cô khẽ nói “không.”
Bởi vì giữa cô và Hoắc Minh, chỉ có chấm dứt mối quan hệ chứ không có chia tay.
Hoắc Minh Châu sao có thể hiểu được những chuyện này, cô ấy đích thân nhìn Ôn Noãn lên xe, bản thân vui vẻ ôm quà về nhà chính. Mới đi vào đã đụng phải Hoắc Minh.
“Ôn Noãn đâu?”
Hoắc Minh Châu nhếch miệng: “Bị anh làm cho tức giận, bỏ đi rồi!”
Cô ấy giơ cái hộp trong tay lên: “Quà Ôn Noãn tặng cho em!”
Cô ấy nóng lòng muốn xem nên ngồi lên ghế sô pha, mở cái hộp ra. Hoắc Minh vốn định đi nhưng không biết tại sao anh cũng muốn xem Ôn Noãn tặng cho Hoắc Minh Châu cái gì.
Cô chưa từng nói cô muốn tặng quà riêng…
Mở hộp ra, bên trong không phải trang sức quý giá gì.
Là một lá bùa bình an màu vàng.
Phía dưới còn một cuốn kinh viết tay, vừa lấy ra nhìn thì thấy nó được chính đại sư chủ trì chùa Lâm Ẩn viết, không biết Ôn Noãn đã phí bao nhiêu công sức mới có được món quà quý giá như vậy.
Môi Hoắc Minh Châu run lên.
Cô ấy khẽ nói: “Đây là món quà tốt nhất em nhận được!”
Hoắc Minh giơ tay lên khẽ vuốt đầu em gái, nói: “Mỗi năm Minh Châu đều sẽ được bình an.” Nói xong, anh cầm chìa khóa xe đi về phía bãi đậu xe.
…
Lúc Ôn Noãn quay lại nhà đã gần mười giờ.
Cô tẩy trang rồi đi tắm rửa, mặc một cái áo choàng tắm bằng tơ tằm màu đen đứng trước cửa sổ sát đất, rất hiếm khi cô chủ động uống rượu, nhưng đêm nay cô muốn uống.
Uống đến lúc ngà say, Ôn Noãn nghĩ nên dừng lại.
Chấm dứt với Hoắc Minh!
Chỉ là, có chấm dứt mối quan hệ này hay không thì cô phải nghe ý kiến của anh một chút, dù sao vụ kiện của bố cô chưa chính thức mở phiên tòa nên cô không thể đắc tội với anh quá nhiều.
Ôn Noãn suy nghĩ rất nhiều, cũng lên kế hoạch rất nhiều.
Trong lòng cảm thấy chán nản, cô mở Morning Dew ra, chơi bài "người tình ánh trăng.”
Hoắc Minh mở cửa, chỉ thấy dáng vẻ đang ngồi đánh đàn của Ôn Noãn.
Không khóc, không cuồng loạn, chỉ là trong tiếng đàn có đôi phần đau thương, nhưng nỗi buồn này được khắc chế đến cùng cực.
Đây là Ôn Noãn, người có tính tình hoàn toàn trái ngược với Kiều An...
Tiếng đàn dương cầm chợt dừng lại.
Ôn Noãn nghiêng đầu nhìn Hoắc Minh, khẽ mỉm cười: “Về rồi à?”