Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban đêm, Lâm Hi ngủ từ sớm.

Cậu bé nhớ Lý Tử Ỷ, ôm cái gối nhỏ đi ngủ, lúc mơ màng còn gọi “dì ơi”, An Nhiên nghe thấy mà hơi chua xót.

Dường như mọi người đã quen có Lý Tư Ỷ ở đây.

Cô đắp chăn lại giúp con trai.

Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, Nữu Nữu mặc đồ ngủ, rón rén đi tới cạnh cô, nhỏ giọng hỏi: “Cô ơi, em chưa ngủ ạ?”

Cô bé rất thân với An Nhiên, khẽ tựa vào chân cô, rất thân mật.

An Nhiên sờ mái tóc mềm mượt của cô bé, dịu dàng nói: “Sắp ngủ rồi.”

Nữu Nữu không nói nữa, sợ đánh thức Lâm Hi.

Hồi lâu sau, Lâm Hi ngủ say, gương mặt nhỏ đỏ ửng.

An Nhiên mang Nữu Nữu đến phòng sinh hoạt chung, Nữu Nữu lấy từ sau lưng ra mấy quyển bài tập, bài nào không hiểu sẽ nhờ An Nhiên dạy.

Nhưng An Nhiên học khoa Tự Nhiên không tốt, xem một hồi mà đề bài của học sinh tiểu học cô cũng không biết.

An Nhiên: …

Ánh mắt Nữu Nữu rất đơn thuần: “Cô, có phải cô không biết đúng không?”

Dĩ nhiên An Nhiên không muốn thừa nhận.

Lúc này Hoắc Doãn Tư đi vào, nhìn thấy An Nhiên đang dở quyển Toán. Khả năng của cô tới đâu, anh ấy rất rõ, nên anh ấy khẽ cười rồi ngồi xuống salon đối diện, cầm lấy quyển bài tập xem qua, rồi dùng cách đơn giản nhất, dạy cho Nữu Nữu.

Nữu Nữu rất vui: “Cảm ơn chú ạ!”

Hoắc Doãn Tư cũng thích cô bé, vỗ vai cô bé: “Không còn sớm nữa, đi ngủ đi! Ngày mai chú mang cháu và Lâm Hi về nhà lớn chơi.”

Nữu Nữu hưng phấn đỏ cả mũi, nghiêng đầu chạy đi.

Hoắc Doãn Tư nhìn cô bé chạy về phòng ngủ mới đóng cửa phòng rồi chậm rãi quay về. Nhìn thấy An Nhiên còn đang nhìn đề bài kia, anh ấy không khỏi gõ đầu cô: “Thông minh thế này, sao lúc trước em thi đại học được thế?”

“Em học khoa Xã Hội rất tốt.” An Nhiên không chịu khuất phục.

Hoắc Doãn Tư vẫn cười, nhìn vào trong: “Lâm Hi ngủ rồi à?”

An Nhiên khẽ ừ.

Cô luôn cho rằng anh sẽ nói ra yêu cầu đặc biệt, vì từ lần trước tới giờ, bọn họ chưa từng làm, dù ở trong một phòng có rất nhiều cơ hội, nhưng lại chưa từng làm.

Đương nhiên, Hoắc Doãn Tư từng đề cập mấy lần, nhưng đều không thành công.

Vậy mà Hoắc Doãn Tư lại không làm điều mình muốn, cẩn thận ấn đầu rồi đứng dậy rời đi. An Nhiên ngồi một mình một lúc, cảm thấy có lẽ anh ấy cố ý.

Lần đó ở trên xe, anh ấy cho cô chút ngon ngọt rồi để cô đói bụng…

Nhưng chuyện riêng của hai người, An Nhiên không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, bây giờ cô chỉ nghĩ làm thế nào để nói chuyện của Lý Tư Ỷ cho tổng giám đốc Cố thôi, dù sao ông ta cũng kết hôn rồi, có một số chuyện không thỏa đáng.

Mười giờ tối.

An Nhiên bắt đầu biết email, là bản báo cáo công việc thời gian gần đây, thành tích rất tốt.

Cuối cùng, cô thêm một hàng chữ:

[Bà Lý mang Tư Ỷ đi, còn động thủ nữa! Tổng giám đốc Cố, sau này tôi không thể nào phối hợp với cô ấy nữa!]

Trước khi gửi đi, An Nhiên do dự rất lâu.

Cô nghĩ, nếu tổng giám đốc Cố còn tình xưa, nhất định sẽ đi thăm dò.

Cùng đêm, ở thành phố H.

Cố Vân Phàm từ công ty về nhà, khi vào ngôi biệt thự xa hoa, ông ta hỏi người giúp việc: “Sao đèn trên tầng không sáng? Bà chủ đâu? Không ở nhà à?”

Nét mặt người giúp việc hơi hoảng hốt: “Bà chủ ra ngoài đi uống cà phê rồi ạ!”

Cố Vân Phàm giơ tay lên nhìn đồng hồ, cười bình tĩnh: “Giờ này rồi còn uống cà phê nữa!”

Ông ta không nói nhiều, người giúp việc này do bà chủ mang từ nhà mẹ tới, sẽ không nói thật.

Cố Vân Phàm cũng không để ý vợ mình có ở nhà hay không, cô ta không ở nhà, ông ta lại cảm thấy thoải mái hơn, không cần cởi quần áo cố gắng làm vợ chồng thật với cô ta.

Bọn họ vẫn luôn không thành công.

Ông ta cho rằng vấn đề là do mình, có đi tìm gái để kiểm tra, đương nhiên cũng không thật sự quan hệ.

Sinh lí của ông ta hoàn toàn không có vấn đề gì cả.

Chẳng qua, ông ta không muốn làm chuyện ấy với bà Cố.

Khi chậm rãi lên tầng, Cố Vân Phàm giơ tay đỡ trán, nghĩ thật kĩ xem rốt cuộc tại sao lại vậy? Rõ ràng vợ ông ta rất đẹp, dáng người cũng vừa vặn, nhưng ông ta lại rất kháng cự.

Khi đẩy cửa phòng ngủ ra, ông ta đã nghĩ thông.

Bởi vì Tư Ỷ, vì nước mắt của Tư Ỷ!

Nghĩ đến cô ấy, Cố Vân Phàm hơi phiền muộn. Ông ta rút cà vạt, tùy ý ném ở cuối giường, cơ thể ngã xuống cái giường sang trọng, nằm xuống mà không có ý muốn đi tắm.

Lúc này, ông ta vô cùng nhớ nhung cuộc sống ở thành phố B.

So ra, cuộc sống bây giờ rất không thú vị và nhàm chán, công việc làm mãi không xong, vợ đi ngủ còn phải trang điểm… Ông ta cảm thấy mình như đang mang mặt nạ mà sống, không có chút sức sống nào.

Cố Vân Phàm lấy một điếu thuốc lá, nhả khói phì phèo.

Hút hết gần nửa điếu, có email gửi đến, ông ta thuận tay mở ra, là An Nhiên gửi đến.

Cuối tuần, còn là giờ này nữa…

Cố Vân Phàm đang cân nhắc có nên tăng lương cho An Nhiên không, ánh mắt chợt ngưng lại, ông ta thấy được tin nhắn ngoài lề của cô.

Nhà Lý Tư Ỷ đã xảy ra chuyện rồi.

Nhìn hồi lâu, Cố Vân Phàm gọi cho An Nhiên. Giữa hai người không cần vòng vo, ông ta hỏi thẳng luôn: “Nhà họ Lý sao thế? Mẹ cô ấy… Động thủ à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK