Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bỗng nhiên mũi anh chua chát, lúc này anh mới chấp nhận sự thật rằng, Hoắc Kiều đã từ một cô gái trở thành một người mẹ.

Cô là một người mẹ tốt.

Vừa định đóng cốp lại, mắt anh chợt lóe, thấy một thứ gì đó sáng lấp lánh.

Nhặt lên thì thấy, đó lại là nhẫn cưới của bọn họ!

Là chiếc nhẫn chính tay anh đeo lên cho Hoắc Kiều, vậy mà cô lại tùy ý ném vào cốp xe…

Khương Lan Thính nhìn thật lâu, cuối cùng cất chiếc nhẫn kim cương vào túi áo sơ mi, xách vali lên lầu.

Hoắc Kiều đang dỗ dành Tiểu Khương Sanh.

Có lẽ cậu bé đã tè dầm nên Hoắc Kiều đổi tã cho cậu bé, cậu bé sáu tháng tuổi rất thích mẹ, dù đói nhưng thấy mẹ liền vui vẻ, tay chân dang rộng nằm trên giường lớn, hai chân bé con vùng vẫy…

Khuôn mặt mũm mĩm ấy, khi cười lên trông như con lai.

Tiểu Khương Sanh thích mẹ đến nỗi ôm mẹ không buông, có lẽ vẫn còn ký ức uống sữa mẹ, đầu cậu bé nghiêng về lòng ngực mẹ…

Hoắc Kiều quen chơi với cậu bé.

Cô nằm nghiêng, ôm cậu bé trên người, chơi với cậu bé.

Em bé sáu tháng tuổi đã có thể ngồi và cười khúc khích… Rất vui vẻ.

Khương Lan Thính vừa bước vào thì thấy một hình ảnh ấm áp này, nhưng đồng thời anh cũng chua xót, dường như kể cả không có anh, Hoắc Kiều và con vẫn rất hạnh phúc.

Anh không khỏi chạm vào chiếc nhẫn cưới trong túi áo.

Đến gần, anh mới thấy Hoắc Kiều đang đùa giỡn với con, vạt áo cuốn lên trên… Lộ ra vòng eo thon gọn vừa gầy lại trắng, gần như không hề thay đổi so với trước khi sinh con.

Anh không nhịn được mà nhìn một lúc lâu, sau đó mới mở va li ra, khom lưng hỏi Hoắc Kiều.

“Bình thường thằng bé uống bao nhiêu?”

Nghe vậy, Hoắc Kiều đặt con trai sang một bên, cô xuống giường đến bên cạnh Khương Lan Thính, nhận lấy bình sữa và sữa bột trên tay anh, sau đó thành thạo pha sữa, cô nói: “Bây giờ thằng bé ngày ăn hai bữa bổ sung, bốn lần sữa, mỗi lần 180ml… Phải kiểm soát kỹ nhiệt độ, trẻ nhỏ không được để bị bỏng.”

Chỉ trong vài câu nói, cô đã pha xong sữa.

Hoắc Kiều ngồi cuối giường, để con trai dựa vào trong lòng uống sữa bò, Tiểu Khương Sanh cuối cùng cũng được uống sữa, cậu bé hài lòng cầm bình sữa uống từng ngụm…

Hoắc Kiều chăm chú nhìn con trai, trên khuôn mặt đầy dịu dàng.

Đến khi uống xong sữa bò, Tiểu Khương Sanh đã khép lại đôi mắt và ngủ say, điều này khiến Khương Lan Thính mở rộng tầm mắt, anh cúi xuống nhỏ giọng hỏi: “Đã ngủ rồi?”

Hoắc Kiều bế con trai lên, cô “ừ” một tiếng: “Trẻ con là vậy, no rồi thì dễ ngủ.”

Cô dỗ con trai xong, cẩn thận đặt cậu bé vào trong chăn, cô nhẹ hỏi: “Thằng bé ngủ với anh, có chuyện gì thì gọi tôi! Được chứ?”

“Vậy còn em?”

Khương Lan Thính buột miệng thốt ra, nhưng hỏi xong anh lại cảm thấy mình rất bất lịch sự, lại có phần tự mình đa tình.

Rõ ràng, Hoắc Kiều không muốn ngủ với anh.

Hoắc Kiều đứng dậy, lại nhìn con trai, lúc này mới nhìn Khương Lan Thính: “Tôi ngủ ở phòng máy chiếu! Đúng lúc có hai bộ phim muốn xem.”

Khương Lan Thính nhíu mày: “Công việc sao? Em vẫn muốn đóng phim điện ảnh?”

Hoắc Kiều không phủ nhận.

Cô nói: “Ừ! Nhận một bộ điện ảnh! Dù sao phải làm việc, tôi cũng không thể chỉ chăm con mà không làm gì! Sau này con lớn rồi, tôi không muốn nói với thằng bé, nhìn này, đây là những gì mẹ hy sinh vì con! Khương Lan Thính, tôi không muốn trở thành người như vậy! Nếu có việc muốn làm, tôi nghĩ mình nên làm nhân lúc còn trẻ.”

Anh không phản đối.

Anh do dự hồi lâu, sau đó lấy ra chiếc nhẫn cưới kia, giơ lên trước mặt cô và hỏi: “Em không cần cái này sao?”

Hoắc Kiều sửng sốt.

Cô nhận lấy, nhìn một lúc lâu, sau đó mới nhận thấy trên ngón áp út của Khương Lan Thính vẫn đeo nhẫn cưới của họ, cô cười nhạt, nhẹ giọng nói: “Tôi vô tình làm mất! Anh thấy ở đâu thế?”


“Trên xe!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK