Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôn lễ được tổ chức ngoài trời theo phong cách Tây.

Bà Cố oán hận vài câu. Cố Vân Phàm rất không vui nói: “Ở trong lòng tôi, An Nhiên là một đứa con cháu thân thiết. Hơn nữa, cô cái này không vui, cái kia cũng không vui. Tôi nói cho cô biết, sau này vẫn còn rất nhiều chỗ làm cô không vui.”

Bà Cố nhịn không nổi giận: “Cố Vân Phàm, tên khốn kiếp này!”

“Như nhau cả thôi!” Cố Vân Phàm không nhường nhịn cô ta, trực tiếp đứng dậy đi ra cửa.

An Nhiên không biết có sắp xếp này. Khi thấy Cố Vân Phàm xuất hiện, cô còn hơi ngây người.

Cảm động là có cảm động. Có điều…

Hoắc Doãn Tư không nói cho tổng giám đốc Cố biết dâu phụ là Lý Tư Ỷ hả?

An Nhiên định nói chuyện. Nhưng hiển nhiên là Cố Vân Phàm còn kích động hơn cả suy đoán của cô. Cuộc hôn nhân của ông không hạnh phúc, vậy nên ông rất mong chờ vào tương lai của An Nhiên. Chỉ là dù có mong chờ, thì ông cũng không ngờ rằng mình và Lý Tư Ỷ sẽ cùng gặp nhau trên sân khấu hôn lễ.

Người yêu cũ không thể ở bên nhau, đến cùng lại chung một sân khấu hôn lễ của người ngoài.

Một bên làm người lớn nhà gái. Một bên làm dâu phụ hôn lễ.

Lúc Lý Tư Ỷ bưng khay nhẫn lên sân khấu, mặt đối mặt với Cố Vân Phàm, không khí trở nên là lạ.

Bà Cố ngồi bên dưới tức giận đến mức suýt sinh non.

Kể cả khi là hôn lễ nhà họ Hoắc, chồng cô ta thế mà lại cùng chung sân khấu với con khốn kiếp kia, sao có thể chứ? Bọn họ mắt đi mày lại thế kia, chẳng phải là công khai vả mặt cô ta hay sao?

Bà Cố muốn gây chuyện.

Có điều, cô ta nhìn xung quanh, cũng biết mình không thể phá hư loại trường hợp này. Hôm nay là hôn lễ của đứa con trai duy nhất nhà họ Hoắc, cô ta không gánh nổi trách nhiệm.

Trên sân khấu, An Nhiên còn đang sững sờ.

Lúc Hoắc Doãn Tư đeo nhẫn cho cô, cô nhỏ giọng hỏi anh: “Sao anh không nói trước cho em biết vậy?”

Kết hôn là chuyện lớn cả đời người.

Tổng giám đốc Hoắc đang rất thích thú.

Khối u ác tính trong công ty bị anh ném đến nơi khỉ ho cò gáy. Ngay cả tên Tân Bá Lai kia cũng bị anh vứt ra nước ngoài. Cứ nghĩ lại là anh thấy vui vẻ.

Hơn nữa, hôm nay tổng giám đốc Cố tự mình đưa An Nhiên cho anh, Lý Tư Ỷ làm dâu phụ cho hôn lễ của anh.

Hoắc Doãn Tư cứ nghĩ đến là cảm thấy đây là một buổi hôn lễ hoàn mỹ!

An Nhiên nhìn anh, liền biết cái loại tâm tư xấu xa của anh. Cô cảm thấy cạn lời, nhưng mà cô vẫn sẵn lòng chiều theo ý anh, chỉ đành bất đắc dĩ thở dài.

Lúc Lý Tư Ỷ đưa nhẫn nam cho An Nhiên, ngón tay Lý Tư Ỷ đều run rẩy hết lên.

Cố Vân Phàm đang nhìn chằm chằm cô ấy.

Cô ấy cũng biết dưới sân khấu có rất nhiều người nhìn cô ấy. Bọn họ đều biết anh và cô ấy từng có quá khứ. Nhưng cô ấy chỉ có thể cố gượng cho xong, bởi vì cái lúc khó khăn nhất cũng đã qua rồi.

Lúc An Nhiên chạm tay cô ấy, cô nắm chặt tay cô ấy

Cô ấy mấp máy môi, mỉm cười với An Nhiên.

An Nhiên hơi yên tâm. Cô cầm chiếc nhẫn nam nhìn về phía Hoắc Doãn Tư. Anh đã vươn tay ra sẵn, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cô, sự nóng bỏng bên trong gần như có thể hòa tan cô.

An Nhiên không thể nào dời mắt đi được.

Một lúc lâu sau, Hoắc Doãn Tư cười ra tiếng: “Xem ngây người hả? Mau mang nhẫn cho anh!”

An Nhiên đỏ mặt, nhẹ nhàng đeo nhẫn vào ngón áp út của anh. Hoắc Doãn Tư nhỏ giọng nói: “Sau này đi xã giao anh cũng sẽ mang nhẫn, để người ta biết anh đã có vợ.”

An Nhiên cười khẽ.

Hoắc Doãn Tư nhìn cô, có chút tâm động, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên hôn sâu xuống. Đến cùng, anh vẫn còn vài phần lý trí, chưa để người ta xem kích thích.

Hôn môi xong, An Nhiên bắt đầu ném bó hoa cưới.

Trong trận ồn ào, bó hoa cưới rơi thẳng vào trong tay Lý Tư Ỷ.

Cảnh Thụy ầm ĩ lên: “Tiếp theo sẽ đến lượt Tư Ỷ nhà ta nha!”

Dứt lời, anh ta chợt nhận ra gì đó, quay đầu nhìn hai vợ chồng Cố Vân Phàm.

Sắc mặt bà Cố cực kì khó coi. Cố Vân Phàm không hề nhìn cô ta, chỉ nhìn chằm chằm Lý Tư Ỷ.

Bầu không khí trở nên là lạ lần nữa. Lý Tư Ỷ ôm bó hoa cưới, thoải mái hào phóng nói: “Tham gia xong hôn lễ, chiều nay tôi sẽ ra nước ngoài, hy vọng ở nước ngoài sẽ gặp được định mệnh của tôi.”

Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay, trong đó Cảnh Thụy vỗ tay lớn nhất.

Lý Tư Ỷ nghiêng đầu nói với An Nhiên: “Chuyến bay ba giờ. Lát nữa tôi phải đi rồi.”

An Nhiên rất không đành lòng.

Lý Tư Ỷ đi lên ôm cô, kề sát bên tai cô nói: “Đồ ngốc, không phải là đi luôn không về, không được khóc, hôm nay là ngày vui đấy! An Nhiên, cô nhất định phải hạnh phúc, hạnh phúc thay luôn cả phần tôi.”

An Nhiên ngửa đầu kiềm nước mắt: “Tôi sẽ hạnh phúc. Tư Ỷ, tôi chờ cô trở về.”

Lý Tư Ỷ nhìn bụng cô: “Tôi còn phải làm mẹ nuôi nữa mà!”

“Chắc chắn rồi!”

Dưới ánh mặt trời, An Nhiên mỉm cười.

Bên kia, Cố Vân Phàm cực kì đau buồn. Anh biết Lý Tư Ỷ đang nói cho anh nghe, và nói cho vợ anh nghe. Ý của cô là bảo vợ anh yên tâm, cô sẽ đi theo đuổi hạnh phúc của chính mình.

Buổi chiều, Hoắc Doãn Tư phái xe đưa Lý Tư Ỷ đi sân bay.

Cố Vân Phàm không đi tiễn người.

Không phải anh sợ vợ, mà là anh không có lập trường đi đưa cô, huống chi đã nói là sẽ không gặp nhau nữa rồi.

Anh đứng trên đỉnh cao nhất của khách sạn, nhìn ra ngoài cửa sổ… xa xa có máy bay bay lên hạ xuống…

Cố Vân Phàm đang cầm một bó hoa, là bó hoa khi ấy Lý Tư Ỷ chụp được.

Lúc đó cô tiện tay đặt sang một bên, rồi bị anh lấy đi.

Cố Vân Phàm chạm nhẹ lên bó hoa, bên trên dường như còn sót lại độ ấm ngón tay của Lý Tư Ỷ… Ngoài cửa sổ sát đất, lại thêm một máy bay cất cánh, bay đến một chỗ khác nơi chân trời.

Cố Vân Phàm móc một điếu thuốc lá từ trong túi áo ra, ngón tay run rẩy châm lửa, rồi hít một hơi thật sâu.

Anh nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ với ánh mắt sâu thẳm.

Ngoài cửa truyền đến tiếng vệ sĩ: “Thưa cô, cô không thể đi vào trong, tổng giám đốc Cố nói muốn yên lặng một mình.”

Dù vậy, bà Cố vẫn ngang ngược mà đi vào.

Cố Vân Phàm quay người nhìn chằm chằm cô ta và bụng của cô ta.

Cô ta cũng nhìn chằm chằm anh, vừa mở miệng là oán giận: “Cố Vân Phàm, anh cho rằng tôi không biết anh đang trốn ở đây để nhớ nhung con khốn kiếp kia hả?”

Cô ta nói chuyện rất khó nghe, vệ sĩ cũng rất khó xử: “Tổng giám đốc Cố?”

Cố Vân Phàm từ từ hút thuốc. Anh giơ tay ra hiệu cho vệ sĩ đi ra ngoài.

Cửa đóng lại, bà Cố liền bất chấp mọi thứ, đập hết mọi đồ đạc trong phòng tổng thống. Cô ta vừa đập vừa không chút kiêng dè mắng chửi: “Tuy rằng thân thể anh không đi theo cô ta, nhưng mà trái tim của anh đã đi theo cô ta rồi. Cố Vân Phàm, cô ta tốt ở chỗ nào hả? Cô ta chỉ là một cô gái không hiểu chuyện coi trọng tiền của anh thôi! Cái loại phụ nữ như cô ta, năm mươi triệu mua được cả tá!”

Cố Vân Phàm không thèm để ý chuyện cô ta đập đồ vật.

Nhưng khi cô ta mắng Lý Tư Ỷ những lời khó nghe, Cố Vân Phàm không nhịn được nữa, bóp chặt cổ cô ta, vài bước buộc cô ta đến bên cửa sổ sát đất. Trên trán anh nổi gân xanh, trên tay anh cũng dùng sức bóp chặt.

Anh kề sát lại hỏi: “Vậy còn cô? Ít nhất thì thân thể tôi còn ở đây. Còn cô, thân thể của cô đang ở đâu? Chắc là đi mây mưa với người tình hết rồi!”

Bà Cố khóc ầm lên: “Ai bảo anh không chạm vào tôi!”

Thời gian dần trôi, cô ta cũng hiểu rằng không phải là anh không làm được, mà là anh không muốn làm với cô ta.

Cô ta cười khẽ: “Lúc anh đè trên người con khốn Lý Tư Ỷ kia, chắc chắn là anh không tiếc sức lực nhỉ? Cố Vân Phàm, cuộc hôn nhân giữa chúng ta chỉ tồn tại trên danh nghĩa thôi, chẳng lẽ tôi đi tìm một chút an ủi là sai sao?”

“Chỉ tồn tại trên danh nghĩa hả? Vậy ly hôn đi!”

Cô ta không nói nữa. Cô ta nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, biết rằng anh đang nói thật lòng.

Anh thật sự không muốn tiếp tục với cô ta nữa. Ngoài nguyên nhân trong lòng anh có người ra, thì còn có một nguyên nhân nữa là anh không chịu nổi cô ta nữa. Có điều, trước đây cô ta không phải người thế này. Lúc mới kết hôn với anh, cô ta rõ ràng sạch sạch sẽ sẽ. Là anh buộc cô ta biến thành một bà điên. Là anh hủy hoại cô ta.

Cô ta vừa cười vừa khóc.

Cô ta chảy nước mắt đầy mặt, nói rất nhẹ nhàng: “Vân Phàm, tôi sẽ không ly hôn. Anh đừng mơ vứt bỏ tôi để quay về với cô ta, cả đời này tôi đều sẽ không bỏ qua cho anh!”

Cố Vân Phàm mặc kệ cô ta: “Cô muốn làm sao thì làm!”

Cô ta cho rằng anh muốn ly hôn với cô ta là vì muốn ở bên cạnh Lý Tư Ỷ. Cô ta không biết rằng anh muốn ly hôn chỉ vì anh chán ghét cô ta.

Lúc này, anh định bỏ đi trước. Nhưng mà cô ta lại chịu thua, ôm anh từ phía sau lưng, nhỏ giọng nói: “Vân Phàm, em chỉ là quá yêu anh thôi, em không thể chịu nổi ánh mắt của anh khi nhìn cô ta!”

Cố Vân Phàm mắng cô ta là tinh thần có vấn đề.

Anh đẩy cô ta ra, không chút lưu luyến bỏ đi, để lại cô ta ở trong phòng tức giận đến mức run rẩy cả người.

Vì sao? Vì sao cô ta không thể nào giữ anh lại được?

Cô ta chỉ là mắc phải sai lầm mà phụ nữ thường hay mắc phải thôi. Sao anh không chịu tha thứ cho cô ta chứ?

Lúc ấy chỉ vì cô ta cô đơn quá thôi! Chứ người mà cô ta thật sự yêu là anh mà!

Bởi vì giận dữ cho nên mặt mày cô ta hơi vặn vẹo. Cô ta đang mang thai, chỉ vài tháng nữa là sinh rồi. Dù vậy, cô ta vẫn lấy thuốc lá từ trong túi xách ra, châm mộ điếu cho mình.

Cô ta cần phải bình tĩnh lại, nếu không cô ta sẽ khổ sở nhiều lắm.

Cô ta hận Cố Vân Phàm! Hận Cố Vân Phàm!

Đêm tân hôn, An Nhiên có chút mệt mỏi. Cô về khách sạn tắm rửa rồi ngồi trên sô pha đợi Hoắc Doãn Tư. Anh đang tiễn khách, một hai tiếng rồi vẫn chưa về.

An Nhiên ngủ được một giấc mới nghe thấy tiếng mở cửa.

Cô biết là Hoắc Doãn Tư nên không mở mắt ra, lười nhác mà dựa vào ghế sô pha, mái tóc dài nửa khô nửa ướt, áo tắm rộng thùng thình, trông rất có sức hút.

Hoắc Doãn Tư đứng ngay cửa, từ từ đóng cửa lại.

Anh cởi áo khoác tây trang, cởi thêm hai nút áo sơ mi, yên lặng nhìn vợ mình một lát rồi cười khẽ: “Sao không lau khô tóc? Ngủ cũng không biết đắp chăn nữa, bị cảm lạnh thì phải làm sao?”

Anh vừa nói vừa đi lại chỗ An Nhiên, ngồi xuống bên cạnh cô.

“Mang thai cũng không chịu yên phận nữa!”

Anh vỗ về bộ ngực đầy đặn do mang thai của cô. Tuy chỉ là động tác bình thường giữa hai vợ chồng với nhau, nhưng đến cùng vẫn có chút thân mật dưới bầu không khí thế này.

An Nhiên lười nhích người, mái tóc đen xõa tung phủ kín gối, làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn trong veo của cô.

Hoắc Doãn Tư cúi đầu hôn cô, hôn xong cũng không dời môi đi, nói: “Dáng vẻ không trang điểm giống hệt vài năm trước, đâu giống mẹ của hai đứa nhỏ đâu chứ?”

An Nhiên ôm cổ anh, trả lời câu nói lúc nãy của anh: “Sau khi mang thai cứ cảm thấy nóng trong người, dễ dàng ra mồ hôi, nên mới không đắp chăn.”

Hoắc Doãn Tư ánh mắt sâu thẳm. Anh chợt cười khẽ nói: “Vậy để anh kiểm tra thử xem.”

An Nhiên rất hiểu anh. Anh kiểm tra có nghĩa là anh chơi lưu manh. Cô vừa định ngăn cản, nhưng nhớ đến hôm nay là đêm tân hôn của bọn họ, anh có làm thế nào cũng đúng.

Vậy nên cô thả lỏng người để mặc cho anh làm bậy. Bàn tay to kia giấu trong áo tắm trắng tuyết…

Một lát sau, trên mặt An Nhiên hiện lên màu hồng nhạt, trên khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Doãn Tư cũng có vẻ sắc tình khác thường, giọng nói trở nên khàn hơn vài phần: “Em vẫn đang đợi anh đấy hả?”

Hoắc Doãn Tư đấy hả, muốn thì muốn, còn phải nói ra mới chịu.

An Nhiên không chịu nổi mấy lời kiểu vậy của anh.

Cô dứt khoát nhổm người lên, kề sát vào người anh, mềm mại cầu xin anh: “Hoắc Doãn Tư, anh đừng nói nữa!”

Anh cúi đầu hôn cô, hôn một lát rồi hỏi: “Anh ôm em lên giường nhé?”

An Nhiên không trả lời.

Cô chỉ ôm lấy anh, cánh tay mảnh khảnh ôm vòng eo rắn chắc của anh, sau đó nhẹ nhàng cởi dây nịt ra, khiến cho hơi thở của anh dồn dập hẳn lên.

Kết hôn mẹ nó sướng!

Sau cơn mây mưa, Hoắc Doãn Tư còn chưa thỏa mãn, nhưng vì thân thể của An Nhiên nên anh vẫn dừng tay.

Bọn họ không đi đâu cả, cứ nằm yên trên sô pha trò chuyện.

An Nhiên thấp giọng nói: “Lần này Tư Ỷ đi nước ngoài, chắc là mấy năm cũng chưa về. Em thấy cô ấy có ý định tránh tổng giám đốc Cố.”

Hoắc Doãn Tư vốn dĩ lười nhác, nghe vậy thì cười nhạt, nói: “Phải nói ông ấy sao đây? Rõ ràng là hai người đang bên nhau, rồi ông ấy tự nhiên đi liên hôn, đến khi kết hôn xong lại bày ra cái vẻ không buông được, còn bà vợ của ông ấy thì cũng không chịu để yên. Lý Tư Ỷ có thể làm sao bây giờ?”

Dứt lời, anh nhéo mũi An Nhiên, nói: “Chắc chắn là phải tránh rồi. Rốt cuộc thì cũng vì Lý Tư Ỷ nhà em chưa quên được ông ấy, dù sao cũng cùng chung chăn gối ba năm, thế nào cũng phải có tình cảm.”

Hoắc Doãn Tư nói nói rồi có chút không cam lòng.

“Tính đi tính lại, thời gian chúng ta ngủ với nhau còn không bằng bọn họ nữa!”

Mẹ nó!

Anh càng nghĩ càng thấy không thích hợp, định làm thêm lần nữa. Nhưng An Nhiên đè vai anh lại, mềm nhẹ hỏi: “Là do ai hả? Năm xưa anh ném chi phiếu cho em, nói là em không xứng với anh mà, tổng giám đốc Hoắc quên hết rồi hả?”

Hoắc Doãn Tư cảm thấy buồn bực, nâng mặt vợ mình lên hôn, lẩm bẩm: “Em đã nói là không so đo nữa rồi mà?”

An Nhiên cũng hôn anh: “Được rồi, chúng ta đều không nhắc đến. Hiện giờ ở bên nhau, có cảm giác mới mẻ cũng tốt mà? Haizz, Hoắc Doãn Tư, em hối hận rồi, em cảm thấy mình nên đi thành phố H, vậy thì chúng ta mới cảm nhận được cái loại tốt đẹp khi có khoảng cách!”

“Em nghĩ hay lắm! Hiện giờ em chính là vợ của Hoắc Doãn Tư anh, phải nghe theo lời anh!”

“Vậy hả? Vậy anh là gì của em?”

“Đương nhiên là chồng em rồi!”

An Nhiên ngửa đầu tìm môi anh, dịu dàng mà hôn anh: “Vậy anh có nghe lời em hay không?”

Hoắc Doãn Tư nhìn chằm chằm cô, một lát sau cười nói: “Bên ngoài nghe anh, trong nhà nghe em, được không bà Hoắc?”

An Nhiên cũng thích cái sự bá đạo của anh.

Hơn nữa, cô cũng lười đi quyết định chuyện lớn. Thật ra thì cảm giác có người để dựa dẫm cung không tệ.

Nói đùa vài lần, đêm tân hôn trôi qua lãng mạn lại ấm áp. Mãi cho đến khi sắp ngủ, An Nhiên chợt nhận ra rằng mình kết hôn rồi… sau này mình cũng có nhà.

Hoắc Doãn Tư hôn lên mặt cô một cái.

Anh tắt đèn, rất dịu dàng mà nói: “Chúc bà Hoắc ngủ ngon, và cả… tân hôn vui vẻ!”

Mùa thu, Lâm Hi đi nhà giữ trẻ.

Bụng của An Nhiên lớn hơn một chút. Mỗi tuần cô chỉ đi công ty hai lần. Khi tới mùa đông, cô sẽ từ chức ở nhà chờ sinh. Và mùa xuân sang năm, cô và Hoắc Doãn Tư sẽ có đứa con thứ hai.

Giống như suy đoán của Hoắc Doãn Tư, là một bé gái.

Tên là Hoắc An An.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK