Cô dịu dàng nói: "Anh có thời gian về nhà đón em, vậy mà không có thời gian tham gia tiệc tối với em?"
Giọng cô mang theo sự dịu dàng, nữ tính, đồng thời lại có cảm giác như cô đang làm nũng.
Hoắc Minh thật sự rất thích dáng vẻ này của cô.
Lòng bàn tay anh nhẹ nhàng trượt lên trượt xuống theo đường cong vòng eo, lại không nhịn được mà cắn phần thịt mềm mại sau tai cô, âm thanh mang theo ý cười trầm thấp: "Anh đâu muốn để người khác có cơ hội làm sứ giả hộ hoa cho em! Khi nào xong tiệc anh đến đón em nhé?"
Ôn Noãn đưa tay về phía sau, vỗ nhẹ lên khuôn mặt tuấn tú của anh.
"Em nào dám từ chối!"
"Em biết vậy là tốt!"
…
Hoắc Minh tràn đầy tinh lực, dựa sát vào tai cô, nóng bỏng nói: "Tối về thưởng cho em!"
Ôn Noãn hơi không chịu nổi.
Bọn họ đã quen nhau gần mười năm, thời gian làm vợ chồng rất dài, nhưng hứng thú của Hoắc Minh đối với chuyện đó chỉ có tăng chứ không giảm, không biết anh ấy lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy.
Mãi cho đến khi đến trước sảnh bữa tiệc, mặt của Ôn Noãn vẫn nóng bừng chưa giảm.
Xe dừng lại.
Động tác Hoắc Minh nhanh nhẹn quen thuộc, mở cửa xe cho cô.
Ôn Noãn nhận lấy nụ hôn từ anh, thấp giọng nói: "Anh đừng lo, chúng ta sẽ bên nhau cả đời!"
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: "Ôn Noãn!"
m thanh này cực kỳ quen thuộc.
Hoắc Minh và Ôn Noãn cùng quay lại nhìn, sau khi thấy người, hai mắt Ôn Noãn rưng rưng nước mắt, là Cố Hi Quang.
Đêm xuân.
Cậu mặc một bộ u phục màu đen, dáng người cao ngất.
Khuôn mặt đã được điều trị, tốt lên trông thấy.
Dáng vẻ trưởng thành hơn trước đây một chút.
Ôn Noãn khẽ gật đầu.
Tâm trạng Hoắc Minh phức tạp bối rối, tên nhóc này, cả trong mơ vẫn là con nuôi của anh! Nhưng người ta từng cứu Ôn Noãn, anh vẫn phải bày ra vẻ mặt rộng lượng cho người ngoài.
Hoắc Minh nâng tay nhìn đồng hồ, cười nhạt: "Anh phải về công ty họp đây, Hi Quang, chăm sóc chị cậu nhé."
Ôn Noãn: …
Cố Hi Quang mỉm cười.
Hoắc Minh lại nhìn Ôn Noãn một cái, nhấc chân đi đến cạnh xe, mở cửa ngồi vào.
Tư thế và hành động đó rất hấp dẫn người nhìn.
Ôn Noãn lặng lẽ đứng, chăm chú nhìn anh.
Cố Hi Quang cũng nhìn theo hướng chiếc xe rời đi, yếu ớt cười: "Tình cảm của hai người tốt thật đấy."
Ôn Noãn nhẹ nhàng khép lại chiếc áo choàng Dior trên người, mỉm cười: "Hi Quang, về sau cậu cũng sẽ gặp được định mệnh của đời mình."
Cố Hi Quang gật đầu.
Họ sóng vai đi vào trong, vừa bước vào, cô Hồ đã đi đến chào hỏi.
Đầu tiên là nhéo vào mặt Cố Hi Quang, kiếm chút của hời, sau đó cô ấy mới nói với Ôn Noãn: "Chết mất, chết mất, cô nói Minh Châu sẽ đến, vậy mà sao lại không nói cậu cô cũng đến đây? Cậu chủ nhà họ Tư vẫn là một nửa chủ nhân, tình hình hôm nay chắc rất tốt đây!"
Ôn Noãn hơi sửng sốt: Cậu cũng đến sao?
Cô Hồ mặc một chiếc váy Haute Couture xẻ tà cao, được làm bằng lụa mỏng, tung bay phất phơ trong gió.
Vốn đã xinh đẹp rực rỡ hơn người.
Nhưng đêm nay, Minh Châu lại càng mê hoặc hấp dẫn hơn cô ta.
Minh Châu mặc chiếc váy đen dài, được làm bằng tơ tằm quý giá sang trọng, tôn lên vóc dáng cơ thể hoàn hảo.
Tóc búi lên.
Kết hợp với một đôi bông tai ngọc trai và một chiếc vòng kim cương trên cổ tay.
Cô Hồ tấm tắc nói: "Nhìn là biết con gái cưng của nhà giàu có."
Đương nhiên, cô ta không khỏi nhìn sang Ôn Noãn, cảm thấy cô và Minh Châu khó phân cao thấp.
Ôn Noãn khẽ cười như đang muốn nói gì đó, nhưng cô đã thấy Lục Khiêm từ phía xa, ông đứng ở trong góc, đang nói chuyện xã giao với đồng nghiệp, trên tay cầm ly sâm panh.
Dưới ánh đèn pha lê, khuôn mặt nhã nhặn của ông trắng ngần.
Ông mặc bộ u phục cổ điển đen trắng, trông cực kỳ hút mắt.
Ôn Noãn không khỏi nghĩ: tay đấm chân đá trên thương trường ngần ấy năm, vậy mà có thể giữ được cơ thể và tướng mạo như vậy, quả thật hiếm có khó tìm.
Bên kia, Lục Khiêm cũng thấy Ôn Noãn.
Ông nâng chén rượu, đi về phía cô…
Nhưng không ngờ, một cặp đôi đi đến cạnh ông, ba người vô tình đụng phải nhau.
"Lục Khiêm." Minh Châu thầm thì gọi.
May mà động tác Lục Khiêm nhanh nhẹn khéo léo, kịp thời đỡ được cơ thể của cô ấy, dịu dàng cười cười, sau đó quay sang nói với cậu chủ nhà họ Tư: "Bệnh cũ thôi, tay chân vụng về, giống đứa con nít vậy!"
Cậu chủ nhà họ Tư ho nhẹ một tiếng.
Anh ta còn nói gì được nữa?