Điếu thuốc lá trong tay Lục Khiêm bị bẻ thành hai đoạn.
Những lời vãn hồi đó, ông không nói ra được chữ nào.
Rõ ràng ông có lỗi với cô.
Lục Khiêm cứ thế nhìn cô…
Ông không nói được, mà không nói cũng không được, tóm lại là không muốn chia tay.
Minh Châu cười nhạt, nói bằng giọng nhẹ nhàng không dính oán hận: “Lục Khiêm, hai chúng ta không thế nào nói là ai đúng ai sai được, thậm chí chúng ta đã cho nhau những thứ quan trọng! Thế nhưng… Có lẽ chúng ta không hợp nhau!”
Rõ ràng cô nói ra mà không khóc, nhưng cô vẫn nghẹn ngào.
Lục Khiêm giơ tay lên, muốn sờ mặt cô, nhưng Minh Châu đã tránh đi.
Cô kiềm chế tâm trạng, nói: “ông Lục, như thế không thích hợp đâu!”
Tay Lục khiêm dừng giữa không trung.
Ông không chịu nối, hồi lâu mới bỏ xuống được. Ông hỏi cô: “Thước Thước đã ngủ rồi sao?
Em muốn để thằng bé làm con của gia đình đơn thân sao?”
Ông không nhắc tới Thước Thước còn được, ông vừa nhắc tới, hai mắt Minh Châu đã đỏ lên. Cô hỏi ngược lại: “Thước Thước đã sắp năm tuối rồi, anh làm cha nó được mấy ngày chứ? Lục Khiêm, từ khi con của Lam Tử Mi xuất hiện, em đã nói với anh rất nhiều lần rồi, bảo anh không cần để ý thì đừng đế ý, nhưng anh lại cứ quản! Lục Khiêm, em nghĩ trong lòng mỗi người đều có một cán cân, bên nào nặng, bên nào nhẹ, chính mình hiếu rõ nhất.”
“Mà anh, anh chọn đạo nghĩa và trách nhiệm.”
“Nhưng sao anh bắt em phải trả chứ?”
Cô đã trả hết mấy năm thanh xuân còn chưa đủ sao?
Cồ đã sinh Thước Thước cho ông còn chưa đủ sao?
ỏng còn muốn cô chờ bao lâu nữa?
Lần sau còn những chuyện hoặc những người cần ông, có phải cô và Thước Thước vẫn sẽ bị ông bỏ lại phía sau, luôn xếp sau người ngoài hay không?
Minh Châu khẽ nhắm mắt lại: “Lục Khiêm, anh luôn nói là anh yêu em, nhưng tình yêu như
thế, giờ em không muốn nữa, được chứ?”
Hiếm khi hai mắt Lục Khiêm đỏ lên.
Ông nói nhỏ: “Minh Châu, anh không thể không có em.”
Minh Châu cười nhạt.
Cô nói: “Giờ anh nói thế có nghĩa lý gì đâu? Chẳng thú vị gì cả!”
Khi một người phụ nữ trở nên rộng lượng, đồng nghĩa với việc chẳng có gì quan trọng nữa cả,
Thậm chí, Minh Châu đã nhẹ giọng nói: “Em nghe nói anh đưa đứa bé đó đến thành phố B rồi! Chăm sóc con bé cho tốt nhé, giờ con bé không còn người thân nào khác, cũng rất đáng thương.”
Sắc mặt Lục Khiêm trở nên khó coi.
Ông hỏi ngược lại: “Em thì sao? Thước Thước thì sao?”
Minh Châu không trả lời ngay, cô xem giờ rồi nói: “Buổi trưa em được nghỉ hai tiếng thôi! Đưa em về phim trường đi!”
Lục Khiêm vẫn chưa nói chuyện xong, ông không muốn cho cô đi.
Nhưng dù sao ông cũng là một người đàn ông trưởng thành, Minh Châu có công việc, ông không thể làm chậm trễ được.
Bằng không, có lẽ cô sẽ càng ghét ông hơn.
Khi rời đi, Minh châu đi phía trước, Lục Khiêm đi theo sau cô.
Khi tay cô chạm vào tay nắm cửa, Lục Khiêm không nhịn được ôm lấy cô từ phía sau, ôm trọn lấy cô, nhưng không dám dùng sức.
Minh Châu giật mình.
Cô vô thức giãy giụa, nhưng sức lực của trai gái khác nhau.
Lục Khiêm mạnh mẽ vây nhốt cô, mặt dán vào mặt cô, khẽ nói: “Minh Châu, tha thứ cho anh được không? Anh nuôi đứa bé đo trong biệt thự, sẽ không thường xuyên đi thăm nó! Chúng ta chọn lại ngày, đế mùa Thu đi, mùa Thu chúng ta tổ chức đám cưới lại.”
“Mấy ngày nay bà cụ không để ý đến anh!”
“Bà ấy cũng rất nhớ em!”
Ông nói những điều đó, Minh Cháu nghe mà đau lòng.
Cô cũng nhớ bà cụ.
Nhưng mà…
Cô khẽ nói: “Không làm được vợ chồng, nhưng chúng ta còn có con. Em sẽ mang Thước Thước đi thăm bà. Lục Khiêm, anh buông tay đi, em sắp trễ rồi.”
Hiếm khi Lục Khiêm kích động một lần.
Môi ông dán vào tay cô, ông nói bằng giọng khàn khàn: “Anh còn muốn làm vợ chồng với em!”
Nói xong, mắt ông hơi nóng lên.
Minh Châu là cô gái ông ngàn cầu vạn cầu có được, nhưng ông lại tùy tiện mà mất cô.
“Em không cần chú Lục của em nữa à?”
“Không dám cần!”
Minh Châu lại nói bằng giọng rất thấp: “Lục Khiêm, em không hận anh! Thật đó!”
Nói xong, cô mạnh mẽ cựa ra khỏi vòng tay ông.
Lục Khiêm đứng ở cạnh cửa, ngây người…
Ngoài hành lang, Minh Châu đi mấy bước, đến khi ngẩng đầu lên mới không nhếch nhác nữa.
Cô muốn cắt đứt, nhưng đâu có dễ như thế.
Có điều, có có khó hơn, cô cũng phải kiên cường làm đến cùng.
Thư kí Liễu nghe được động tĩnh, mở cửa đi ra từ phòng bên cạnh, nhìn thấy Minh Châu rơi nước mắt thì đau lòng, đưa khăn giấy cho cô, còn ôn hòa nữa: “Cãi nhau với chú Lục à? Vợ chồng cãi nhau đầu giường cuối giường hòa hợp! Tôi và chị dâu cô cũng thế.”
Minh Châu nhận lấy khăn giấy, lau sạch nước
mắt.
Cô miễn cưỡng nở nụ cười: “Tôi và ông ấy không phải là vợ chồng.”
Thư kí Liều còn muốn khuyên nhưng Lục Khiêm đã đi tới. ông cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoen đỏ của Minh Châu.
Yết hầu khẽ lăn.
Cuối cùng ông nói: “Anh đưa em về phim trường!”
Khi lần nữa ngồi lên xe, bầu không khí im ắng hơn, Minh Châu vẫn nhìn ra ngoài cửa xe.
Đến phim trường, xe dừng lại.
“Em đi đây!”
Minh Châu nghiêng đầu nói nhỏ: “Anh cân nhắc xem lúc nào tiện đi kí tiên.”
Lục Khiêm không chút suy nghĩ.
Ông không muốn ly hôn, không muốn chia tay cô.
Minh Châu không nhận được câu trả lời, cô cũng không miễn cưỡng, tự mình mở cửa xe để xuống xe.
Cánh tay cô bị giữ lại.
Cô chậm rãi quay đầu, nhìn thấy tay Lục Khiêm đang túm tay mình.
Cô cảm thấy không có ý nghĩa gì cả, thấp giọng nói cô phải đi rồi, sau đó nhẹ nhàng kéo từng ngón tay của ông ra, rồi xuống xe…
Lục Khiêm không xuống cùng cô.
Ông nhìn chằm chằm bóng lưng của cô.
Thời tiết tốt, Minh châu mặc một chiếc áo sơ mi trắng bằng tơ tằm, bên dưới là váy đuôi cá ngắn, vóc dáng trông rất nhỏ nhưng lại có phong thái của phụ nữ trưởng thành.
Thế nhưng lúc bình thường cô ở bên cạnh ông, đặc biệt là khi lên giường, cô rất ngây thơ.
Lục Khiêm cảm thấy thật đau mắt.
Mấy ngày liên tiếp, Lục Khiêm luôn xuất hiện.
Minh Châu không đi ăn cơm với ông nữa, cũng không chịu nói chuyện với ông, áp dụng xử lý lạnh với ông.
Từ xa, Lục khiêm nhìn cô nói chuyện với người lạ.
Là diễn viên trẻ tuổi đó.
Không có cơ sở, không có quan hệ, chỉ có một gương mặt trẻ tuổi.
Nhưng Minh Châu nói chuyện với cậu ta rất vui vẻ.
Tuy nhiên, khi nhìn ông, biểu cảm của cô rõ ràng đã chậm lại, sau đó cô nhanh chóng nói
chuyện với người khác, coi như ông không tồn tại.
Lục Khiêm nhìn thấy mà đau răng.
Thư kí Liều nhẹ giọng nhắc nhở: “Tôi thấy ngài cứ trồng cây si thế này chẳng ích gì đâu!”
Lục Khiêm hiểu anh ta.
Anh ta có năng lực làm việc rất mạnh, cũng rất nhiều trò vặt.
Ông làm bộ vô tình vổ ổng quần, hỏi: “Cậu cảm thấy nên làm thế nào?”
Thư kí Liễu tỏ ra thần bí.
Anh ta nói: “Cách này phải áp dụng ở chỗ đúng! Ngài nghĩ người cô Minh Châu đế ý nhất bây giờ là ai?”
Lục Khiêm rất thông minh, nói là hiếu ngay.
Ông lập tức hiểu ra.
Là Thước Thước.
Lục Khiêm nhìn Minh châu một cái nữa, cô đã đi quay phim rồi, chỗ cô đứng ban nãy không còn ai nữa.
Ông sửa sang lại áo sơ mi, bảo tài xế lái về công ty.
Khi Minh châu tan làm, đúng lúc Thước Thước cũng tan học.
Thế nhưng khi cô đến nhà trẻ, cô giáo lại nói
Lục Thước được bố đón đi rồi.
Minh Châu ngồi lên xe.
Cô gọi điện thoại cho Lục Khiêm, cuộc gọi nhanh chóng được bắt máy.
“Anh đón Lục Thước rồi à?”
“Ừ! Anh nhớ con.”
Lục Khiêm nói thẳng tuột ra không hề kiêng dè, giọng lại rất dịu dàng: “Anh đang ở biệt thự, làm một bàn đồ ăn, đều là món em và Thước Thước thích ăn, em tới ăn chung đi!”
Minh Châu muốn nói chuyện, nhưng lại hơi nghẹn ngào.
Cô đè nén tâm trạng, thấp giọng nói: “Lục Khiêm, chúng ta chia tay rồi! Chia tay rồi! Anh định làm qì hả?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK