“Gặp em mới trở nên cầm thú!”
Giọng cậu vừa trâm vừa khàn, rung động hấp dẫn, Hoắc Tây nghe thấy thì hơi kích động.
Khi hai người hoàn toàn bùng cháy, họ ôm nhau trên ghế salon, điên cuồng hôn môi đối phương, muốn cảm nhận nhau từ nhiều góc độ.
Hoắc Tây nghĩ, có lẽ cô điên rồi.
Cô lại thân mật với Trương Sùng Quang mà không hề giữ kẽ, Trương Sùng Quang…
Trước giờ chỉ có Trương Sùng Quang cho cô cảm giác nhau, dù hai người tổn thương lẫn nhau, lạnh nhạt với nhau, nhưng khi cơ thế quấn lấy nhau, vẫn tìm lại được thứ đã mất bấy lâu trên người đối phương.
Thứ đó khiến người ta muốn có được, muốn có cả đời.
Cơn kích động qua đi, Hoắc Tây đá người đàn ông: “Trương Sùng Quang, thạch cao của cậu rơi rồi!”
Trương Sùng Quang quát ra tiếng than khàn khàn, cậu hơi lười biếng.
Cậu không đế ý tới thứ đang cản trở mình, cúi đầu hôn người trong lòng: “Còn làm được nữa
không?”
“Làm gì mà làm!”
Hoắc Tây đứng dậy luôn, mặc áo của cậu đi vào phòng ngủ.
Đi mấy bước, cô dừng lại: “Đi mua thuốc cho tôi!”
Trương Sùng Quang không muốn cho lắm: “Mang thai thì sinh ra thôi, đâu phải chúng ta không sinh được.”
Hoắc Tây nhìn cậu chăm chú.
Rất lâu sau, cô nhẹ nhàng cười: “Hay là, anh thử chửa xem?”
Trương Sùng Quang nằm trên salon, cởi áo khoác ra, không có chút vẻ người làm ăn nào, toàn thân đều là hoocmon.
“Em khiến anh chửa được, anh cũng không phải đối!”
Hoắc Tây cười nhạt: “Hóa ra mấy năm qua, chí hướng của anh chính là làm mẹ!”
Nói xong, cô rời đi.
Trương Sùng Quang móc trong túi quần ra một gói thuốc lá, châm thuốc rồi chậm rãi hút.
Một lát sau, cậu không hề kiêng kị, đi vào phòng tắm trong phòng ngủ chính.
Hoắc Tây chỉ quay đầu nhìn cậu rồi bị anh
ôm lấy: “Cùng tắm đi!”
Khi ra khỏi phòng tắm, cả người cô đều mềm nhũn.
Cô cảm thấy thể lực của Trương Sùng Quang không giống người. Cô rơi xuống thế hạ phong, vừa xấu hổ vừa tức giận đá cậu một cú: “Đi mua thuốc đi!”
Lần này người đàn ông cúi đầu hôn lên trán cô.
Đêm khuya, Trương Sùng Quang đi ra ngoài mua thuốc, tranh thủ chút gió đêm, hút mấy điếu thuốc.
Khi cậu quay về, Hoắc Táy đã ngủ rồi.
Cậu đặt thuốc và hai hộp nhỏ xuống tủ đầu giường, ngồi ở mép giường lẳng lặng nhìn cô chăm chú. Dưới ánh đèn ôn hòa, nửa gương mặt cô giống y như khi còn bé, nhưng dung mạo đã nảy nở, có hương vị của phụ nữ.
Cậu thích biểu cảm của Hoắc Tây khi thân mật với mình.
Cậu biết cô hưởng thụ.
Trương Sùng Quang nghiêng người hôn cô, Hoắc Tây tỉnh lại thì ngạc nhiên nhìn cậu. Cũng vào lúc này, cô không mạnh miệng với cậu nữa, cả người đều mềm mại.
Trương Sùng Quang không nhịn được, ngậm
lấy môi cô, hôn cô một hồi.
Một lát sau, cậu khàn giọng nói: “Đã mua thuốc rồi.”
Hoắc Tây ngồi dậy, vuốt mái tóc dài: “Rót cho tôi ly nước đi.”
Ánh mắt Trương Sùng Quang trở nên sâu thẳm.
Cô sờ mặt mình: “Tôi biết tôi đẹp, đừng nhìn nữa, đi rót nước nhanh lên!”
Trương Sùng Quang khẽ mỉm cười: “Đẹp thật! Đẹp hơn bất kì cô gái nào.”
Cậu đứng dậy đi rót nước, Hoắc Tây nằm xuống, nhìn trần nhà lặng lẽ nghĩ: “Coi như tìm một người làm ấm giường đi, còn có người nấu cơm nữa, thật ra thì nghĩ thế nào cũng thấy có lợi!”
Hơn nữa, ở phương diện kia, Trương Sùng Quang rất ổn.
Cô suy nghĩ rồi nằm ngửa ra.
Một lát sau, Trương Sùng Quang mang nước ấm vào. Hoắc Tây nhận lấy, bóc thuốc, nhưng thấy cậu nhìn mình chằm chằm thì lại cười nhạt: “Cậu đừng mong tôi sinh con cho cậu.”
Trương Sùng Quang không nói gì.
Hoắc Tây không thích uống thuốc, uống vào
sẽ không thoải mái, tính khí cũng không tốt. Cô đá cậu: “Đi dọn thư phòng đi! Đặc biệt là cái ghế salon đó, dùng máy giặt ghế salon mà giặt… Aizz, tôi tiêu tám mươi vạn mua từ Ý về đó! BỊ cậu làm hỏng mất.”
Trương Sùng Quang thoải mái xong thì lại đuối lý.
Hoắc Tây nghỉ ngơi, cậu đi làm việc, đến khi quay về thì đã rất khuya rồi.
Hoắc Tây không ngủ.
Cô không thoải mái dựa vào đầu giường, nhìn cậu chằm chằm: “Trương Sùng Quang, cậu cho tôi uống thuốc tránh thai hay thuốc độc thế? Sao bụng tôi đau thế?”
“Đau lắm hả?”
Trương Sùng Quang thò tay vào bụng cô, nhẹ nhàng xoa cho cô, lại nhìn cô.
Bàn tay cậu ấm áp có lực, thật ra rất thoải mái.
Nhưng Hoắc Tây lại không để cậu cứ sờ mãi thế.
Một lát sau, cô nằm xuống: “Được rồi, đã xong hết rồi!”
Trương Sùng Quang nằm xuống theo cô, ghé vào tai cô nói: “Có phải muốn làm nũng với anh không?”
“Thôi đi ông ơi!”
Trương Sùng Quang cũng không giận, ôm lấy cô, nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô.
Ôm nhau tình cảm như thế, như đã cắt đứt sự chia xa những năm qua.
Lúc này, không ai bằng lòng nói lời mất vui, khiến cả hai không vui.
Hoắc Tây nhắm mắt lại.
Cô nói với mình, hưởng thụ thêm một hồi nữa đi…
Đêm khuya, Trương Sùng Quang bị đá tỉnh, khi tỉnh lại thì đầu cũng đau.
Hoắc Tây níu lấy tóc cậu: “Đau quá! Anh mau đưa tôi đi bệnh viện đi!”
Nếu không phải vì mới ngủ với nhau mấy lần, cậu đã nghi ngờ cô đang đau bụng đẻ rồi.
Trương Sùng Quang đứng dậy mặc áo sơ mi.
Cậu cũng mặc quần áo cho Hoắc Tây, lúc mặc lại phát hiện dưới người cô có một vệt máu đậm màu. Đây là… tới tháng à?
Ánh mắt Trương Sùng Quang trở nên sâu thẳm.
Hoắc Tây túm tóc cậu: “Tôi đau muốn chết!”
Vì đau đớn, cô khó chịu tựa vào vai cậu, trông có vẻ yếu đuối.
Trương Sùng Quang không dám chậm trễ, đi vào phòng vệ sinh lấy quần lót sạch cho cô thay, dán băng vệ sinh lên, lại khoác áo choàng vào, cũng không để ý mình đang mặc áo mỏng mà đi ra ngoài luôn: “Em đau lắm à?”
Hoắc Tây không hề kiêu ngạo như bình thường.
Cô khẽ gật đầu: “ừ, đau lắm.”
Trương Sùng Quang ôm cô xuống lầu, nhanh chóng bỏ cô vào xe: “Giờ chúng ta đến bệnh viện luôn.”
Hoắc Tây bị bệnh máu khó đông bẩm sinh.
Mỗi lần cô tới tháng, đều đau thế à?
Cậu lái xe hơi nhanh, mặt Hoắc Tây trắng bệch, cô nhắm mắt, nhẹ giọng nói: “Trước kia không đau thế này, chắc là vì uống thuốc.”
Trương Sùng Quang bất đắc dĩ.
Sau đó cậu nhẹ nhàng cầm tay cô, nhưng cũng không dám cầm nhiều, lập tức chăm chú lái xe.
Năm phút sau, cậu mang cô tới bệnh viện gần nhất.
Cô được cấp cứu, là thuốc tránh thai và kỳ kinh nguyệt đồng thời khiến cô khó chịu. Bác sĩ nhìn hồ sơ bệnh lý điện tử lại nhìn Hoắc Tây: “Nếu mất máu quá nhiều, phải cân nhắc đến việc
truyền máu! Nhưng nhóm máu này không dễ tìm!”
Trương Sùng Quang trầm giọng nói: “Tôi và cô ấy có cùng nhóm máu.”
Bác sĩ hơi khó tin, ông cười đùa: “Hai người là vợ chồng đúng không, vô cùng tốt, tự cấp tự túc!”
“Không phải!” Hoắc Tây chống đầu nói: “Tôi cho người đi lấy máu! Tôi có một kho lạnh, đã đông lạnh khoảng 10000 cc máu.”
Bác sĩsợ ngây người.
Ông nhìn về phía Trương Sùng Quang, đoán là máu của người này.
Hoắc Tây gọi một cuộc điện thoại, giọng rất nhỏ, sai người giao hai túi máu tới.
Cúp điện thoại xong, cô suy yếu gục xuống bàn.
Hoắc Tây như thế này, lần đầu tiên Trương Sùng Quang thấy, cậu vừa đau lòng vừa áy náy.
Cậu cho cô nhập viện.
Hai mươi phút sau, máu được đưa tới, bác sĩ tự mình truyền cho cô. Nhìn máu chảy vào cơ thể cô từng giọt, trong lòng Trương Sùng Quang rất khó chịu.
Cậu ngồi xuống mép giường, khàn giọng nói: “Hoắc Tây, anh xin lỗi.
Hoắc Tây muốn nói cô cũng thoải mái, nhưng rốt cuộc vẫn không nói ra lời nói vừa lạnh nhạt vừa khắc nghiệt như thế.
Cô rất không thoải mái.
Những lúc không thoải mái thế này, cô không muốn tranh cãi với Trương Sùng Quang.
Một hồi sau, vẻ mặt cô hơi lạ.
Trương Sùng Quang lập tức hiểu ngay: “Muốn đổi cái đó à?”
Hoắc Tây là người dày dặn kinh nghiệm như da mặt vẫn nóng lên: “Phải, cảm thấy máu chảy hơi nhiều! Trương Sùng Quang, lúc mấu chốt, máu của cậu thật có tác dụng.”
Trương Sùng Quang cũng không chê.
Cậu đổi băng vệ sinh cho cô, sau khi làm sạch sẽ mới ghé vào đầu cô, nói: “Không chỉ cái này! Những thứ khác của anh cũng có tác dụng! Hoắc Tây, chúng ta làm hòa đi, anh đảm bảo sẽ hầu hạ em thoải mái.”
“Cậu là băng vệ sinh chắc!”
Hoắc Tây cười mắng, nhưng sau đó lại không cười được nữa!
Cô rất đau!
Nhưng Trương Sùng Quang ở ngay trước mặt cô, khi đau cô đều túm tóc anh, không giống
những đêm trong tám năm qua, cô không muốn nói với bất kì ai, chỉ có một mình lén lút chịu đựng…
Từng giọt máu rơi xuống.
Suốt đêm.
Trương Sùng Quang không hề nghỉ ngơi, trông nom Hoắc Tây giống như khi cô bị bệnh lúc còn nhỏ.
Đã rạng sáng, cậu nhìn chăm chú vào gương mặt điềm tĩnh của cô.
Cậu nghĩ, những năm qua, cậu đã sai bao nhiêu rồi?
Tay Hoắc Tây hơi lạnh, cậu nắm trong tay, đặt lên má, cứ thế nhìn cô… Có lẽ đến lúc này cậu mới biết được lòng mình.
Cậu muốn bảo vệ cô.
Sinh lão bệnh tử, mỗi một khoảnh khắc trong sinh mệnh, cậu đều muốn ở bên Hoắc Tây.
Đột nhiên mẳt Trương Sùng Quang hơi ướt át.
Khi Hoắc Tây tỉnh lại thì nhìn thấy mắt cậu hơi lấp lánh, cô ngấn ra, hỏi khẽ: “Cậu sao thế?”
Trương Sùng Quang lắc đầu: “Không sao!”
Cậu đắp chăn cho cô: “Còn đau không?”
Hoắc Tây lắc đầu, gương mặt cô trắng như
tuyết. Cô dịu dàng nói: “Tôi muốn ăn cháo đậu đỏ, không được nấu nhừ, có mùi đậu đỏ, nhừ rồi không ngon.”
Trương Sùng Quang hôn cô.
“Em kén chọn thật đấy! Nhưng mà anh sẽ thoải mãn em!”
Đồ bán bên ngoài không có loại cô thích, Trương Sùng Quang làm thủ tục xuất viện cho cô rồi mang cô về nhà.
Ga giường đã được đổi.
Hoắc Tây tựa vào giường, gọi cho trợ lí, nói mình không đến văn phòng nữa rồi cúp điện thoại.
Ngửi mùi thức ăn thoang thoảng bay tới, cô hơi xuất thần, có thế cảm nhận được mối quan hệ của mình và Trương Sùng Quang trở nên vi diệu. Cô biết mình không nên tiếp tục thế này nữa, nhưng cô không từ chối được sự cám dỗ này.
Cồ ngây người một lúc lâu.
Trương Sùng Quang đ vào, trong tay có một cái khay, ngoài cháo đậu đỏ còn có sữa và trứng gà.
Hoắc Tây cau mày nói không muốn ăn trứng gà.
Trương Sùng Quang bưng cháo đậu đỏ, hương thơm thoang thoảng, rất hấp dẫn.
“Anh đút cho em ăn.”
“Ăn xong sẽ được thưởng.”
Hoắc Tây rất tò mò, cô không thiếu gì cô, cô muốn biết phần thưởng của cậu làm gì… Giây tiếp theo, một hộp băng vệ sinh được đặt vào tay cô, còn là size cực lớn nữa.
Hoắc Tây tức giận đỏ mặt.
Cô quăng luôn cái hộp vào mặt cậu: “Trương Sùng Quang, cậu không biết xấu hố.”
Cậu cười khẽ, dịu dàng dỗ cô: “Được rồi, đừng quậy nữa, mau ăn cơm đi!”
Hoắc Tây không chịu để cậu đút, tự mình bưng bát, từ từ ăn.
Trương Sùng Quang cứ nhìn cô mãi.
Sự yên lặng giữa hai người hơi vi diệu.
Hồi lâu sau, Hoắc Tây khô khan nói: “Tôi khỏi rồi thì cậu dọn đi đi!”
Cậu đồng ý!
Hoắc Tây nhìn cậu, cô muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì cả, bọn họ đã như thế… Trương Sùng Quang không ép cô, cậu hôn cô rồi bảo cô uống sữa.
Cuối cùng quả trứng gà đi vào bụng cậu.
Hoắc Tây chảy rất nhiều máu.
Cô không thoải mái, nằm ởtrong phòng không làm gì cả. Cô suy nghĩ, hình như từ khi đến công tỵ luật tới giờ, cô chưa bao giờ nghỉ ngơi, dù có tới tháng chảy nhiều máu đi nữa cũng chưa từng cố ý nghỉ ngơi, còn cố ý không cần đến máu của Trương Sùng Quang.
Cô rất mâu thuẫn.
Nhưng mà bây giờ, hình như đã khác rồi, có Trương Sùng Quang ởtrong nhà trọ này, hình như cô có thế nghỉ ngơi thoải mái.
Bởi vì cậu sẽ làm hết mọi việc, dọn sạch nhà, ngay cả ga trải giường và quần lót của cô cũng được cậu giặt sạch rồi phơi khô.
Hoắc Tây rất hài lòng.
Cô không phải người thích đế người giúp việc theo giờ làm chuyện này.
Nhưng Trương Sùng Quang là năm…
Cô lại nghĩ, cậu đáng đời.
Cậu là kẻ ăn cháo đá bát, cô sai bảo cậu, đáng đời.
Hoắc Tây nghỉ ngơi hai ngày, vốn phải đi làm, nhưng lại đúng lúc đến cuối tuân nên cô nghỉ thêm hai ngày nữa. Cô mới chuấn bị hẹn người khác đi ăn cơm, Trương Sùng Quang lại từ thư phòng đi vào, trong tay còn cầm điện thoại.
Cậu nói: “Bố bảo chúng ta về nhà ăn cơm!”
Hoắc Tây nằm trên ghế salon đọc sách, đôi chân thon dài gác lên salon. Cô lạnh nhạt nói: “Là bố tôi! Không phải bố cậu! Đừng có gọi linh tinh!”
Trương Sùng Quang cười khẽ: “Cái này mà em cũng trah với anh à? Không phải khi còn bé em luôn bảo anh gọi thế à?”
Hoắc Tây tranh cãi với cậu.
Cô nghĩ, hình như lâu rồi mình chưa về nhà với ông già, đến lúc phải về rồi.
Nhưng Trương Sùng Quang lại nói: “Anh từ chổi rồi!”
Hoắc Tây cạn lời: “Vậy cậu nói với tôi làm gì nữa?”
Cậu đi qua, nghiêng người hôn cô: “Chúng ta đến nhà hàng hẹn hò, hoặc đi siêu thị mua đồ ăn về nấu. Hoắc Tiểu Tây, em chọn đi.”
“Tôi không muốn chọn gì hết!”
“Sao em lười như heo thế hả?”
Hoắc Tây tiếp tục lật sách: “Tôi muốn hẹn người ta đi ăn! Không muốn đi hẹn hò hay nấu cơm với cậu!”
Nói xong, cô vỗ vào mặt cậu.
Trương Sùng Quang không chịu.
Cậu đè cô xuống, ngón tay thon dài khẽ sờ vào bụng cô: “Em còn chưa hết tháng đâu, chạy
linh tinh làm gì? ở bên anh có gì không tốt đâu? ít nhất, em chưa từng thấy vóc dáng đẹp đẽ của anh đúng không? Đêm đó em kêu khản cả giọng đó! Hoắc Tây, thừa nhận mình thích anh, thích quan hệ với tôi khó thế à?”
Hoắc Tây kéo cố cậu, lấm bẩm: “Giám đốc Trương thật biết tự dát vàng lên mặt mình! Đêm đó rõ ràng là cậu làm bậy!”
Cô mất nhiều máu như thế, còn chưa tìm cậu tính sổ đâu!
Trương Sùng Quang thấy cô muốn ra ngoài thật, không khỏi nóng nảy: “Em đi gặp ai? Bạch Khởi à?”
Hoắc Tây vỗ vào gương mặt tuấn tú của anh: “Không mượn anh xen vào!”
Thật ra cô muốn hẹn với Lục Huân, còn cả Tiểu Lục u nữa. Tâm trạng cô rất tốt nên muốn mang hai cô bé đi mua đồ, đương nhiên là do luật sư Hoắc trả tiền.
Nhưng cô không muốn nói cho Trương Sùng Quang biết.
Khi rời đi, cô thấy cái vẻ giả bộ bình tĩnh của Trương Sùng Quang, tâm trạng rất tốt nên đi qua sờ gáy cậu: “Trông nhà nhé!”
Trương Sùng Quang ôm eo cô.
Giây tiếp theo, Hoắc Tây không bình tĩnh
nữa: “Trương Sùng Quang, cậu khốn kiếp.”
Cậu hôn cô, lại khẽ cắn, làm cho giọng Hoắc Tây thay đối luôn.
“Khốn kiếp!”
Trương Sùng Quang ngửa đầu nhìn cô, cụp mắt nói: “Hôm nay em không nói thì đừng hòng ra ngoài.”
Hoắc Tây tức giận túm tóc cậu.
Khốn kiếp, cô thế này làm sao ra ngoài đươc?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK