Trong phòng bệnh ở bệnh viện, lúc nào cũng có người ra người vào, Minh Châu không có ý định cãi nhau với ông.
Trong lòng cô hiểu được.
Cô muốn ly hỏn, không thể nào dễ dàng như vậy.
Minh Châu nhẹ nhàng vén tóc, vẻ mặt thản nhiên: “Được rồi, chúng ta không nên trách móc nhau như vậy! Chiều nay tôi còn có việc, xuất viện trước đã!”
Nói xong, cô đi ra ngoài trước.
Lục Khiêm bắt lấy tay cô, ánh mắt sâu thẳm.
“ít nhất hãy để anh tiễn hai người.”
Minh Châu im lặng nhìn ông…
Hầu kết của Lục Khiêm khẽ nhúc nhích, giọng ông nhỏ nhẹ mà dịu dàng: “Anh làm không tốt, em không muốn quan tâm đến anh, nhưng dù sao thì anh vẫn là bố của Thước Thước, không thể nào vĩnh viễn không gặp thằng bé, đúng không?”
Minh Châu biết ông đang nghĩ gì.
Ông muốn làm cô mềm lòng từng chút một.
Nhưng trái tim đã chết sao còn có thể sống
lại được?
Cô tránh khỏi tay ông: “Tùy ông!”
Thủ tục xuất viện đã được thư ký Liễu xử lý xong xuôi, sau khi hoàn thành anh ta cười nói: “Tiếc quá, công ty còn có việc, đế Tổng Giám đốc Lục đưa hai người về nhé!”
Xe đã đổ dưới tầng, Thước Thước đã ngồi trên xe.
Lục Khiêm tự mình lái xe.
Minh Châu im lặng ngồi ở ghế sau, cô nói địa chỉ.
Lục Khiêm hơi nghiêng đầu: “Không phải em thích ngồi phía trước sao?”
Minh Châu quay mặt đi: “Sở thích của con người rồi cũng sẽ thay đối theo thời gian.”
Một cáu hai nghĩa.
Lục Khiêm nghe vậy, sắc mặt không tốt lắm nhưng cũng không nhiều lời.
Nửa tiếng sao, xe dừng lại trước một khu chung cư cao tầng cao cấp.
Một căn hộ duplex rộng hai trăm sáu mươi mét vuông.
Trang hoàng rất đẹp, tầm nhìn rộng.
Lục Khiêm bế Thước Thước lên, nhìn nơi này mà không khỏi nghĩ tới khu nhà trọ cũ nát kia… Trong lòng ông chua xót, không kìm lòng được mà thơm con trai mình.
Thằng nhóc này mới vừa hồi phục sau cơn bệnh nặng, thực sự không có sức sống.
Lục Khiêm ôm cậu bé đến phòng trẻ em, đặt thằng nhóc vào ổ chăn. Rõ ràng thời tiết lúc này đã là tháng tư, nhưng chân của cậu bé vẫn lạnh như băng.
Lục Khiêm đứng sát bên giường.
Ông cởi áo khoác, đặt hai bàn chân nhỏ bé của Thước Thước lên bụng mình.
Nơi đó rất ấm áp thoải mái.
Tiếu Thước Thước rất thích cảm giác dễ chịu này, nhưng trong lòng cậu bé lại đang tức giận với bố, liền vùi đầu vào gối không nói tiếng nào.
Trong lòng lục Khiêm mềm mại.
Ông xoa xoa chân thằng nhóc.
Thước Thước dấu cái miệng nhỏ, ôm gối, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Đứa trẻ đã ngủ, nhiệt độ cơ thể cũng tăng dần lên, bàn chân nhỏ nhắn cũng nóng hầm hập.
Lục Khiêm nhẹ nhàng buông chân cậu bé
xuống.
Ông ngồi bên cạnh con, nhìn ngắm khuôn mặt cậu bé, không nỡ mà vuốt ve.
Minh Châu đứng ở cửa.
Lục Khiêm biết cô đang đứng ở đó, cũng biết cô đang muốn đuối người, giọng ông trầm thấp mà dịu dàng: “Cho anh ở với thằng bé một lát thôi, được không?”
Lời nói vô cùng hèn mọn.
Minh Châu lạnh nhạt lên tiếng: “Có thể! Nhưng đừng đưa thằng bé ra ngoài.”
Lục Khiêm gần như nghẹn thở.
Cô không chỉ trích ông một chữ nào, nhưng từng chữ đều như đang trách móc.
Im lặng một lúc lâu sau ông mới trả lời: “Anh biết rồi!”
Minh Châu có việc phải ra ngoài, ông theo phản xạ đuổi theo cô: “Anh tiễn em!”
Minh Châu đã thay quần áo, đang đi giày ở huyền quan, nghe vậy thì lạnh nhạt nói: “Tôi tự lái xe được! Nếu không muốn lái, tôi sẽ gọi xe.”
Lục Khiêm im lặng nhìn cô.
Minh Châu thay giày xong rồi đứng thẳng dậy, nghĩ ngợi một lúc rồi vẫn nói với ông: “Lục Khiêm, tòi có thể cho ông tới đây là bởi vì Thước
Thước, tôi không muốn thằng bé phải sống trong thù hận từ nhỏ, muốn cho thằng bé cảm thấy… cảm thấy bố nó vẫn còn rất yêu thương nó! Nhưng giữa chúng ta chỉ có thể đến vậy mà thôi, ông đừng yêu cầu thêm bất cứ điều gì khác.”
Sắc mặt Lục Khiêm tái nhợt.
Ông vẫn không chịu ly hôn.
Minh Châu cũng không bắt ép ông, cô vẫn sống một cuộc sống như bình thường, chăm sóc con nhỏ.
Mỗi lần Lục Khiêm muốn thăm con đều phải có bảo mẫu ở đó.
Quan hệ giữa bọn họ lạnh lẽo tới cực điếm.
Bình thường, Lục Khiêm vẫn sẽ gửi tin nhắn cho cô, nói chuyện với cô về con.
Minh Châu rất hiếm khi trả lời lại.
Ông liền bất đầu gọi điện thoại, gọi tới mức cô cảm thấy phiền không thế không nghe, rõ ràng chẳng nói với nhau được mấy câu nhưng đêm nào ông cũng vẫn kiên trì gọi cho cô, mỗi khi Minh Châu cúp máy, cô đều rất buồn.
Ông hành động như thể ông thật sự rất yêu cô!
Vào những thời điểm quan trọng, cô luôn là thứ bị vứt bỏ.
Đêm khuya lạnh lẽo, cô bỗng nhiên lại muốn uống một chút rượu.
Bảo mẫu trong nhà đã hết giờ làm, Thước Thước đã ngủ, Minh Châu lấy ra một chai rượu vang đỏ lâu năm không tồi, nâng ly vì chính mình, đứng trước cửa sổ sát đất lặng lẽ uống.
Cô xuất thân giàu sang, bình thường không có sở thích gì không tốt.
Chuyện quá giới hạn nhất trong cuộc đời cô chính là yêu Lục Khiêm.
Nghĩ đến Lục Khiêm, rượu vang nhẹ nhàng cũng trở nên thô ráp, nhẹ nhàng trượt xuống cổ họng… Khiến người ta tan nát cõi lòng.
Cô không đếm được mình đã uống bao nhiêu, chỉ cảm thấy cảm giác hơi say thực sự rất thoải mái.
Chuông điện thoại kêu liên tục.
Là Lục Khiêm gọi tới.
Ông luôn tìm cơ hội và lý do để nói chuyện với cô, nhưng đêm nay Minh Châu tuyệt đối không muốn nói chuyện với ông, giằng co khoảng hai phút, cô không thế nhịn được nữa.
Có lẽ là vì say rượu, lại còn là ban đêm.
Giọng cô càng thêm quyến rũ: “Lục Khiêm, ông có thể để tôi được yên tĩnh một ngày không hả?”
Lục Khiêm khựng lại một chút: “Em uống rượu!”
“Đúng vậy, tôi uống rượu! Sao nào… Tôi không thể uống rượu hả? Lục Khiêm ông vẫn còn tưởng tôi là Hoắc Minh Cháu luôn ngẩng mặt lên nhìn ông, thiếu ông thì không thế sống nối đó hả? Không phải! Từ lâu đã không phải nữa rồi!”
Lục Khiêm im lặng.
“Em uống nhiều rồi! Để anh tới chăm sóc Thước Thước.”
“Thằng bé đang ngủ!”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng tút… tút…
Lục Khiêm cúp điện thoại.
Minh Châu ném điện thoại xuống, cơ thể cồ nhẹ nhàng ngã xuống sô pha, im lặng ngấn người.
Trong bóng tối, một bóng người nho nhỏ nhích lại gần cô.
Mềm mại vô cùng.
“Thước Thước?” Minh Châu hơi kinh ngạc.
Cô buông ly rượu xuống, không muốn để cậu bé nhìn thấy mình uống rượu.
Thước Thước quỳ bên cạnh cô, sờ sờ đầu cô, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ ơi, mẹ có đau đầu không ạ?”
Trong lòng Minh Châu hơi khó chịu.
Giọng cô khàn khàn, mang theo một chút nghẹn ngào: “Mẹ không đau.”
Chỉ là trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, chỉ là người đàn ông kia không xem trọng hai mẹ con họ thôi, có gì đâu. So với nhiều năm trước, hiện tại đã tốt hơn rất nhiều rồi.
ít nhất cô có thể cho Thước Thước một cuộc sổng tốt nhất, giáo dục tốt nhất.
Họ sổng trong một căn hộ rộng hai trăm sáu mươi mét vuông.
Nhưng thứ khác, không quan trọng.
Thước Thước nghĩ cô đang nói dối, uống rượu, đầu chắc chắn sẽ đau.
Cậu nhóc đá dép lê, chạy vào phòng tắm vắt một chiếc khăn mặt ấm rồi lại chạy ra cấn thận đặt khăn lên trán cô.
Minh Châu thấy dề chịu hơn nhiều.
Tiếu Thước Thước dựa vào lòng cô.
Cậu bé nói chuyện với mẹ, ít nhiều gì cũng nhắc đến bố: “Mẹ và bố thực sự phải ly hôn sao?”
Minh Châu vừa uống rượu, đầu óc có chút không rõ ràng.
Nhưng cô không muốn nói linh tinh về Lục Khiêm trước mặt Thước Thước.
Cô ngấng đầu lên, mơ hồ nói: “Mẹ và bố con không hợp ở bên nhau, nhưng bố vẫn rất yêu thương Thước Thước.”
Tiểu Thước Thước sát vào lồng ngực cô.
Cậu bé thì thầm nói: “Bố cũng thích mẹ! Nhưng bố đã làm sai.”
Minh Châu rất đau lòng.
Có lẽ là vì họ đã có một khoảng thời gian phải lưu lạc bên ngoài, Thước Thước trưởng thành hơn những đứa trẻ khác cùng tuối một chút. Nhớ lại ngày đó cậu bé không vui trở về căn phòng trọ nhỏ họ đã từng ở, Minh Cháu cảm thấy mình rất có lỗi với cậu bé.
Cô định bế Thước Thước về phòng ngủ, nhưng đầu cô choáng váng.
Ngược lại cậu bé còn lấy chăn lông tới đắp lên cho cô, còn chui vào sưởi ấm cùng cô.
Đêm dài.
Khóa cửa nhẹ nhàng xoay một vòng.
Một bóng người cao lớn tiến vào, người tới không bật đèn nhưng rất nhanh đã làm quen với ánh sáng trong phòng.
Trong phòng thoang thoảng mùi hương của rượu vang.
Còn hòa lẫn một chút vị ngọt.
Trên sô pha, Minh châu và Thước Thước ôm nhau nằm, bởi vì khuôn mặt của Minh Châu khi ngủ rất đơn thuần đáng yêu.
Lục Khiêm nhìn thấy rồi mới biết mình nhớ nhung đến mức nào.
Ông lẳng lặng nhìn một lúc rồi mới ôm Thước Thước ra khỏi lòng cô.
Thằng nhóc bừng tỉnh.
Cậu bé nhẹ nhàng dụi mắt, phát hiện mình đang nằm trong lòng bố.
Cậu bé cố gắng tỉnh táo hơn một chút, nhưng lại rất mệt mỏi, chỉ có thế ghé vào vai ông thì thầm gọi một tiếng ông cậu… Lục Khiêm vỗ nhẹ lên mông cậu bé.
Đặt cậu bé lên giường rồi, ông mới quay lại xử lý người phụ nữ say rượu kia.
Con bị ôm đi rồi, cô vẫn hoàn toàn không biết gì.
Có lẽ là hơi nóng.
Cô đá bay chiếc chăn lông, bên dưới là cơ thể duyên dáng mặc áo sơ mi màu rượu vang và một chiếc váy lụa dài đến đầu gối.
Rất có hương vị trưởng thành.
Lục Khiêm bế cô dậy.
Khoảng thời gian này, cô gầy đi rất nhiều,
vòng eo nhỏ nhắn, những ngón tay ông ma sát không phải không có cảm giác gì, hơn nữa họ đã chiến tranh lạnh rất lâu rồi.
Minh Châu say…
Cơ thể cô mềm nhũn, mặc kệ người đàn ông ôm mình vào phòng ngủ.
Cơ thể cô chìm vào chiếc giường mềm mại, có lẽ do quá thoải mái, cô phát ra một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng.
Khàn khàn mà nhỏ nhẹ, vô cùng gợi cảm.
Lục Khiêm khom gối quỳ một chân trên giường, cởi nút áo sơ mi của cô ra, muốn giúp cô thoải mái hơn một chút.
Thế nhưng khi cởi được ba nút.
Ông hơi sửng sốt.
Bên trong cô cũng mặc màu đỏ, chiếc áo ngực màu đỏ tôn lên làn da trắng như tuyết và cả hai má đỏ bừng.
Người đàn ông nào nhìn mà không muốn?
Lục Khiêm cũng không phải Liễu Hạ Huệ, hơn nữa ỏng còn rất yêu cô, hơn nữa những năm gần đây cũng chỉ có một người phụ nữ duy nhất là cô.
Ông không kìm lòng nổi mà cúi người xuống, hôn lên môi cô.
Người phụ nữ sau khi uống rượu, cơ thể mềm nhũn càng không có sức chống cự. Cô mơ màng thả lỏng thân mình, đôi môi đỏ mọng hé mở mặc kệ cho ông hôn, cảm giác ướt át nóng bỏng kia khiến đầu cô càng thêm choáng váng.
Cô vô thức rên một tiếng: “Lục Khiêm!”
Một nụ hôn đã đấy ông đi xa hơn.
Rõ ràng ban đầu ông chỉ muốn giúp cô dễ chịu hơn một chút.
Ông hôn sâu hơn, bắt đầu xoa nắn chơi đùa với cơ thể của cô, người phụ nữ đã say ngoan ngoãn nghe theo cơ thể mình và tận hưởng.
Lửa tình cháy bỏng, ông nằm bên cạnh cô, không ngừng gọi tên cô.
“Minh Châu… Minh châu…”
Cô tỉnh táo lại một chút.
Cô nghiêng đầu, nhìn thấy khuôn mặt ông trong ánh sáng mờ ảo, sau đó lại chợt hoảng hốt.
Là Lục Khiêm…
Tại sao ông ấy lại đến đây?
Không phải họ đã chia tay rồi sao? Sao ông lại vào được nhà của cô?
Minh Châu lắc đầu, nhưng đầu óc cô lúc này không thể suy nghĩ được như bình thường, cô chỉ biết là cô không muốn bị ông ôm… Không đúng,
bọn họ không nên tiếp tục mối quan hệ thân mật như vậy nữa.
Cô đột ngột đấy ông ra, nhưng không thể xuống giường.
Lục Khiêm nằm phía trên cô, động tình không thể kiềm chế.
Tình dục đang trên đà bùng nố.
Ông muốn chiếm giữ cô, thực sự rất dễ dàng.
Minh Châu không chịu nổi quay mặt sang một bên, che kín đôi mắt mình, khe khẽ thì thầm: “Lục Khiêm, tại sao tôi lại thích ông cơ chứ!”
Toàn thân Lục Khiêm cứng đờ.
Tất cả tình dục, xúc động, tất cả đều tan thành mây khói.
Chỉ còn lại áy náy.
Ông nhấc mắt nhìn cô gái nhỏ mình yêu, lúc này cảm xúc của cô với ông chỉ còn lại oán hận, không còn dù chỉ một tia tình yêu lúc trước.
Lục Khiêm không cam lòng.
Ông kéo tay cô ra, nằm trên người cô, tùy tiện hôn cô,
Minh Châu khóc.
Nước mắt chảy dài hai má, xuống cố, cuối cùng rơi xuống làn da của họ, lạnh như băng.
Mắt Lục Khiêm cũng hơi nóng lên.
Ông biết cô đã hơi tỉnh táo, thế nhưng cô không muốn đối mặt với ông.
Ông áp sát vào phía sau tai cô, giọng khàn khàn: “Minh châu, em nói chuyện với anh đi được không? Đã láu lắm rồi chúng ta không nói chuyện tử tế với nhau! Khi anh gọi điện đến em luôn bận rộn nhiều việc, không nói với nhau được mấy câu, anh muốn gặp em em lại phản cảm, em nói cho anh biết đi, anh phải làm thế nào em mới có thể tha thứ cho anh?”
Câu cuối cùng vừa dứt, trái tim đau nhói lên.
Trong bóng tối, Minh châu im lặng nghe ông nói.
Nhưng cô không có ý định đáp lại ông, bởi vì đã quá muộn rồi.
Trong hiện thực, làm gì có nhiều tình yêu gương vỡ lại lành như vậy.
Cô lặng lẽ đẩy ông ra, kéo chăn lên, toàn thân từ trên xuống dưới, ngay cả một sợi tóc cũng viết hai chữ từ chối… Lục Khiêm nhìn mà đau lòng, tay ông với vào chăn, cởi cúc áo của cô.
“Lục Khiêm!”
“Cởi quần áo ra rồi ngủ!”
Giọng ông dịu dàng nhưng không cho phép phản kháng, nhưng cô không muốn thưởng thức
nữa, cô chỉ muốn nhanh chóng được ngủ thôi.
Trời tảng sáng.
Minh Châu tỉnh lại say cơn say rượu, đầu đau nhức.
Cô ngồi dậy, phát hiện mình đã được thay một bộ đồ ngủ tơ tằm sạch sẽ, tất cả những ký ức đêm qua lập tức tràn về.
Lục Khiêm đã tới đây.
Nụ hôn nóng bỏng ấy, và cả những đụng chạm trên cơ thế.
Cảm giác trên cơ thể nói cho cô biết đêm qua họ không thực sự làm gì cả, thế nhưng chỉ hôn môi và vuốt ve đã đủ để khiến cô khó chịu.
Lúc này, mùi thơm của cháo lan tỏa trong không khí.
Minh Châu khoác lên mình một chiếc áo khoác rồi ra ngoài.
Bảo mẫu cô mời không có ở đây.
Trong bếp, người đàn ông đang nghiêm túc làm bữa sáng, mặc dù ở tầm tuổi này nhưng vóc dáng của ông vẫn được giữ gìn rất tốt.
Áo sơ mi màu xanh da trời nhạt, quần tây đen.
Chỉ nhìn bóng lưng cũng thấy cảnh đẹp ý
vui.
Minh Châu đứng sau lưng ông, thản nhiên nhìn khung cảnh này, hai mắt lại ẩm ướt.
Khung cảnh này khiến cô nhớ lại trước đây.
Nhiều năm trước, khi quan hệ giữa hai người vẫn còn là bí mật, họ có một gia đình nhỏ trong căn nhà trên đường Quảng Nguyên, mỗi lần ông tới, họ đều triền miên ở đó.
Kết thúc, cô mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Mà ông sẽ làm cho cô đủ loại món ăn ngon ngay tại căn bếp ở đó.
Quá khứ ngọt ngào bao nhiêu, hiện tại cô hận ông bấy nhiêu.
Lục Khiêm quay đầu lại, nhìn thấy cô.
Ánh mắt ông sâu thẳm, vẻ mặt dịu dàng giống như những chuyện kia chưa từng xảy ra: “Dậy rồi à, đầu có đau không?”
Minh Châu đi tới.
Cô bình tĩnh hỏi: “Tại sao ông lại có chìa khóa nhà tôi?”
“Anh đánh đấy! Đế tiện tới chăm sóc Thước Thước.”
Trong lòng Minh Châu đang sẵn cơn tức giận, cô liền nói chuyện không kiêng nể gì nữa: “Chăm sóc cái thứ đã bị vứt bỏ này sao?”
Sắc mặt Lục Khiêm trắng bệch.
Nhưng ông không nói gì thêm, tiếp tục làm bữa sáng.
Minh Châu đứng phía sau ông, nhẹ nhàng nói: “Đưa chìa khóa cho tôi! về sau nếu muốn gặp con thì gọi điện thoại trước, đừng đột ngột đến đây như thế, rất không tiện lại càng không phù hợp.”
Lục Khiêm không muốn đưa.
Cô thò tay vào túi của Lục Khiêm tìm kiếm, toàn thân Lục Khiêm căng cứng.
Xoay người một cái, cô bị ông ép xuống trước bồn rửa bát, ông có vẻ hơi kiềm chế: “Đừng sờ lung tung! Nếu không em tự gánh lấy hậu quả.”
Minh Châu nói đầy mỉa mai: “Tối qua ông vẫn còn chưa thỏa mãn hả?”
Lục Khiêm buông cô ra, tiếp tục làm bữa sáng.
Giọng ông nhẹ nhàng: “Em biết rõ mà!”
Minh Châu cười lạnh một tiếng, ra khỏi phòng bếp, Lục Khiêm gọi cô lại ăn sáng, bước chân cô hơi dừng lại: “Bữa sáng ông làm tôi cũng chẳng muốn ăn! Lục Khiêm, ông thực sự không hiếu hay giả vờ không hiếu thế? Chúng ta đã kết thúc rồi, tôi muốn ly hôn với ông! Bất kể ông có dịu dàng chăm sóc như thế nào đều vô dụng
thôi!”
Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Đừng ép tôi phải hận ông!”
Động tác của Lục Khiêm khựng lại.
Sắc mặt ông trắng bệch như giây.
Thật lâu sau, ông mới chậm rãi bày bữa sáng đã làm xong lên đìa, đều là những món mà Minh Châu và Thước Thước thích.
“Cứ ăn từ từ! Tôi đi trước!”
Ông nhẹ giọng nói xong, ra cửa, thay giày, rời đi.
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, Minh Châu bật khóc đầy kiềm chế.
Tại sao!
Tại sao rõ ràng cô đã muốn từ bỏ rồi, đã muốn quên đi rồi, mà ông vẫn không chịu buông tha cho cô…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK