Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dứt lời, cô cảm thấy có chút mất mát.

Hoắc Doãn Tư gọi cô: “An Nhiên!”

An Nhiên quay người, đôi mắt nhấp nháy nước, nói: “Hoắc Doãn Tư, em biết ý của anh khi đến đây lúc nửa đêm, chỉ là chúng ta… thật sự không thích hợp.”

Cô hơi khựng lại, lạnh nhạt nói: “Em chỉ đi làm bình thường thôi, mà anh đã cực kì phản cảm rồi. Rõ ràng là bản thân anh bảo Tôn Điềm đi nhà anh, xe anh có thể để cho bất cứ ai ngồi! Em cũng sợ lắm, sợ một ngày nào đó anh không vui, anh lại đuổi em đi, hoặc là dùng người khác chọc giận em.”

“Vậy nên, Hoắc Doãn Tư, em thà rằng vất vả một chút, cũng không muốn dựa dẫm ai nữa.”

Một lúc lâu sau, Hoắc Doãn Tư nói nhỏ: “Em rất để ý hả?”

Giọng An Nhiên hơi nghẹn ngào: “Anh xuống xe đi, em muộn làm rồi!”

Lần này, Hoắc Doãn Tư không khó xử cô nữa. Anh xuống xe, giúp cô đóng cửa xe. An Nhiên nhanh chóng lái xe đi.

Khi chỉ còn một mình, cô vẫn cảm thấy hơi khó chịu.

Bọn họ chia tay rất dứt khoát, không có nghĩa là cô không khổ sở. Nhưng mà dù có khổ sở thì sao chứ? Cô từng nói anh phải học cách tôn trọng cô, nếu không dù có ở bên nhau thì sau này cũng sẽ chia tay thôi.

Nửa tiếng sau, An Nhiên tới công ty.

Cô xử lý vài chuyện, cho đến mười giờ, cô bảo thư ký gọi điện thoại hẹn tổng giám đốc Hứa nói chuyện gọi vốn.

Thư ký giúp cô hẹn giờ.

Bên kia, tổng giám đốc Hứa tắt máy rồi bắt đầu tính toán.

Ông ta và Ôn Noãn đúng là bạn cũ. Ôn Noãn cũng từng giúp ông ta vài chuyện. Có điều, sau khi tiếp xúc với An Nhiên, ông ta rất thưởng thức An Nhiên, cảm thấy An Nhiên rất xứng đôi với con trai mình.

Ông ta biết chuyện của An Nhiên. Nhưng có sao đâu, trai chưa cưới nữ chưa gả cơ mà!

Tổng giám đốc Hứa quyết định đào người!

Ông ta cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng vẫn làm quân tử, nói rõ chuyện này với Ôn Noãn.

Vậy nên, ông ta gọi điện thoại cho Ôn Noãn. Lúc Ôn Noãn nghe máy, tổng giám đốc Hứa lải nhải ra hết mọi chuyện.

Tóm lại, ý của ông ta là muốn An Nhiên làm con dâu mình.

Ôn Noãn cầm điện thoại, thật sự là không thể tin nổi, hỏi lại lần nữa: “Tổng giám đốc Hứa, ông chắc chưa?”

Tổng giám đốc Hứa cười ha ha: “Tôi thấy cô bé khá tốt, ngoại hình đoan trang, còn có năng lực làm việc. Thằng con trai nhà tôi say mê nghiên cứu, sau này có thể để cho An Nhiên quản lý gia nghiệp. Tổng giám đốc Ôn, bà xem có phải là duyên trời tác hợp hay không?”

Ôn Noãn nhắc nhở: “An Nhiên và Doãn Tư có một đứa con.”

Tổng giám đốc Hứa không thèm để ý: “Vậy thì tôi sẽ có thêm một đứa cháu ngoan! Tôi thấy thằng bé rồi, đáng yêu lắm… Tổng giám đốc Ôn cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ yêu thương thằng bé như cháu ruột mình. Nếu An Nhiên đồng ý thì thằng bé sửa thành họ Hứa cũng được. Hứa Lâm Hi nha… bà nói cái tên dễ nghe hay không?”

Ôn Noãn trực tiếp tắt máy.

Hoắc Minh đứng bên cạnh nghe hết cuộc trò chuyện, nghe luôn cả lời nói của tổng giám đốc Hứa, không nhịn được mắng: “Có người không biết xấu hổ đến mức vậy luôn hả? Ôn Noãn, xem như là em tự dẫn lửa thiêu thân rồi?”

Ôn Noãn cũng không mấy vui vẻ.

Bà vốn định giúp An Nhiên, nào ngờ lại bị người ta đào góc tường.

Đáng sợ nhất là thằng bé nhà họ Hứa cũng khá ưu tú, ngoại hình đẹp, tính tình tốt. Nghĩ lại tính tình kiêu căng của con trai mình, Ôn Noãn cảm thấy đau đầu.

Vừa lúc Hoắc Doãn Tư trở về thay đồ.

Ôn Noãn thấy dáng vẻ của anh thì hỏi: “Con uống rượu hả?”

Hoắc Doãn Tư vâng một tiếng, nói: “Tối qua con uống rượu với Cảnh Thụy. Sáng nay con đi ăn sáng với Lâm Hi!”

Ôn Noãn cảm xúc lẫn lộn: “Sao không dẫn thằng nhỏ về đây?”

Hoắc Doãn Tư hơi khựng lại: “Lát nữa con phải đi công ty.”

Thấy anh định lên lầu, Hoắc Minh không nhịn được mỉa mai: “Vợ sắp bị người ta đoạt mất rồi còn đi công ty! Thằng nhóc con còn không chịu cúi cái đầu cao quý của con xuống, thì sau này sẽ đến lượt con khóc!”

“Là sao?”

Hoắc Doãn Tư quay người nhìn bố ruột của mình.

Hoắc Minh không giấu được, nói hết ra: “Con biết tổng giám đốc Hứa không? Con trai người ta không tệ, hiện giờ đang coi trọng An Nhiên! Ha ha, Hoắc đại thiếu gia, ở thành phố B có nhiều nhất là quý công tử vung tiền như rác, con có thể làm được thì người ta cũng có thể làm được. Xem đi, con còn ưu thế gì hả?”

Hoắc Doãn Tư lạnh nhạt đáp: “An Nhiên không phải loại người kia.”

Ôn Noãn dịu dàng nói: “Con bé không phải loại người kia, thì sao lúc trước con bé đi thành phố H, con lại không chịu thông cảm cho con bé? Thế nào cũng phải đoạt lấy dự án Trung Thiên, phá hỏng đường đi của người ta. Bây giờ con bé không ở lại Cố Thị bán mạng xin lỗi thì con bé không thể nào làm việc ở thành phố B được nữa.”

Hoắc Doãn Tư im lặng lắng nghe.

Hoắc Minh bên cạnh châm thuốc lá: “Bây giờ chỉ còn cách vây Nguỵ cứu Triệu thôi! Đi làm tổng giám đốc Hứa, đi đốt nhà ông ta, xem ông ta còn rảnh đoạt vợ với con không… Hoắc Doãn Tư, con rất rành mấy loại chuyện này mà, phải không?”

Ông chỉ đang chọc tức và mỉa mai con trai thôi.

Nào ngờ Hoắc Doãn Tư lại nhẹ nhàng gỡ nút áo sơ mi, lạnh nhạt nói: “Ý kiến hay!”

Nhìn bóng dáng ngạo mạn của con trai, Hoắc Minh hỏi Ôn Noãn: “Ai sinh ra cái thứ như nó thế? Sao mà… biến thái quá vậy!”

Ôn Noãn bình tĩnh uống trà: “Không phải là anh nói ra ý kiến sao?”

Hoắc Minh nghẹn họng.

Lúc này, Hoắc Doãn Tư đi xuống lầu. Sau khi anh rửa mặt xong, tinh thần cả người sáng sủa hẳn lên, ông bố già nhìn mà toát ra vẻ ghen ghét: “Cái loại tinh lực này mà không có vợ thì đáng tiếc ghê!”

Hoắc Doãn Tư cúi đầu cài nút tay áo: “Rất nhanh là có!”

“Con cứ khoác lác đi!”

Hoắc Doãn Tư cười khẽ, đi ra ngoài. Lão Triệu đang đứng đợi bên xe…

An Nhiên và tổng giám đốc Hứa có một buổi hẹn bàn chuyện làm ăn.

Tám giờ tối, cô đến hẹn đúng giờ, nhưng khi mở cửa ra thì lại ngây ngẩn cả người.

Ngoài tổng giám đốc Hứa và thư ký của ông ta ra, thì còn có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, ngoại hình có vài phần tương tự tổng giám đốc Hứa, chắc là con trai của tổng giám đốc Hứa.

Còn có Tư Văn Lễ và một người đàn ông không mấy trẻ tuổi, chính là Tư Văn Hùng.

Nếu là trước đây, thấy trường hợp này, An Nhiên chắc chắn sẽ bỏ đi ngay. Cô và nhà họ Tư không qua lại, không có nghĩa là cô không biết mọi chuyện mà Tư Văn Hùng làm.

Nếu không phải Tư Văn Hùng giấu giếm, thì cô cũng không đến mức trở thành con riêng, và mẹ cô cũng sẽ không rơi vào kết cục thê thảm thế kia.

Thư ký nhỏ giọng nói bên tai cô: “Sao giống bữa tiệc xem mắt quá vậy?”

An Nhiên nhìn chằm chằm Tư Văn Hùng, một lúc lâu sau mới nói: “Hóa ra là hai ngài Tư đều ở đây, đúng là trăm nghe không bằng một thấy!”

Dứt lời, cô đi thẳng vào trong ngồi xuống.

Tổng giám đốc Hứa rất vừa lòng An Nhiên. Ông ta không ngờ rằng An Nhiên còn có một thân phận khác là thiên kim nhà họ Tư. Ai cũng biết cô nàng nhà họ Tư kia không ổn. Tư Văn Hùng tìm ông ta, để lộ thái độ coi trọng An Nhiên, ông ta và Tư Văn Hùng bắt nhịp với nhau.

Nếu hai nhà Tư và Hứa liên hôn thì chính là mạnh mạnh hợp tác, hai chân biến thành bốn chân.

Tổng giám đốc Hứa cười tủm tỉm: “Gọi ngài Tư thì khách sáo lắm! Ở đây không có người ngoài, An Nhiên cứ gọi là bố đi… À, phải rồi, đây là Hứa Văn Hiên, là con trai tôi, đang làm nghiên cứu khoa học, cố ý dẫn đến đây để làm quen với cô.”

An Nhiên thầm hiểu rõ.

Cô mỉm cười nói: “Hóa ra là anh Hứa! Xem ra là tổng giám đốc Hứa rất coi trọng dự án, nên mới dẫn con trai đi theo xem xét, khiến tôi vừa mừng vừa lo.”

Cô ngầm kéo chuyện tư lên chuyện công.

Tổng giám đốc hơi sửng sốt, sau đó càng thêm thưởng thức An Nhiên. Ông ta rót một cốc rượu cho An Nhiên: “Chưa chắc là thế, chủ yếu là vì người trẻ tuổi dễ nói chuyện hơn đấy mà!”

An Nhiên vẫn mỉm cười. Cô đoán là chuyện gọi vốn xảy ra vấn đề rồi.

Muốn giành được đầu tư từ tổng giám đốc Hứa, đại khái là phải làm con dâu nhà họ Hứa trước đã.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK