Đêm tháng ba hơi lạnh.
Lục U tham dự một bữa tiệc tối thương mại. Vì uống hơi nhiều nên cô hơi say, khi đi ra ngoài bước chân loạng choạng. Thư ký của cô thì đã xuống lầu trước vì không tìm thấy tài xế.
Lục U dựa vào thang máy được làm hoàn toàn bằng kính trong suốt, ôm trán, hơi cau mày.
Rượu này mạnh quá!
Đinh một tiếng, thang máy dừng lại ở tầng hai mươi sáu, có một người bước vào.
Đó là Chương Bách Ngôn.
Chương Bách Ngôn không ngờ rằng Lục U sẽ ở trong thang máy, hơn nữa bên trong chỉ có một mình cô. Cô mặc một bộ vest khá trang trọng, nhưng kiểu dáng lại ôm sát, có thể dễ dàng nhìn thấy dáng người xinh đẹp của cô.
Sau khi sinh con, vóc dáng của cô như một cây đào mật trưởng thành.
Vô cùng quyến rũ!
Nếu nói Chương Bách Ngôn không hề có suy nghĩ gì với cô thì tuyệt đối không có khả năng. Huống chi bọn họ là lần đầu tiên của nhau, dù chỉ quan hệ hai lần nhưng anh vẫn có thể nhớ được xúc cảm và sự khít khao của cô gái lúc đó.
Giọng anh hơi khàn: "Lục U, em uống nhiều quá!"
Lục U mở mắt ra, nhìn thấy Chương Bách Ngôn, một người mà cô không muốn nhìn thấy cho lắm.
Nên nói thế nào nhỉ, cô quả thực có yêu anh.
Nhưng tình yêu không giống như trong tiểu thuyết, chỉ cần yêu nhau là được. Gia đình và môi trường trưởng thành đã định sẵn bọn họ không thể ở bên nhau.
Mấy năm nay, cô đã buông tay, nhưng Chương Bách Ngôn thì vẫn chưa.
Cô không cách nào hiểu được. Cô đã kết hôn và có người khác rồi.
Tại sao anh vẫn còn chấp nhất?
Trong thang máy không có người khác, Lục U rất muốn nhân cơ hội này nói rõ ràng với anh. Cô nhỏ giọng nói: "Chương Bách Ngôn, tìm một người phụ nữ kết hôn đi. Tôi không ghét anh, nhưng tôi không yêu anh nữa!"
Chương Bách Ngôn lặng lẽ nhìn cô.
Đôi mắt đen sâu thẳm khó hiểu của anh, Lục U không muốn hiểu. Hiện tại cô chỉ muốn về nhà ngủ, ngày mai còn rất nhiều việc phải làm.
Khi thang máy đi xuống, cơ thể cô lắc lư.
Chương Bách Ngôn đến đỡ cô, Lục U tránh được nhưng cánh tay vẫn bị anh bắt lấy: "Lục U, em uống nhiều rồi, anh đưa em ra xe!"
Lục U nhỏ giọng nói không cần.
Nhưng anh mạnh đến đáng sợ, hai người lại dây dưa... Từ bên ngoài thang máy nhìn vào giống như một cặp tình nhân quấn quýt.
Có một người đứng trong đêm tối.
Im lặng quan sát tất cả những điều này.
Anh là Diệp Bạch, anh đã trở lại!
Không phải đêm nay, mà là vào đêm Giáng sinh ba tháng trước. Lẽ ra anh nên ôm vợ mà an ủi cô, anh đã trở lại, không chết, chỉ bị thương và chấn động não mà thôi...
Vào đêm may mắn ấy, anh nhìn thấy Chương Bách Ngôn canh giữ suốt đêm trong tuyết mịn.
Trời vừa sáng, dì giúp việc đã xuống nhà.
Chương Bách Ngôn cầm một một túi quà rất đẹp đến đưa cho bà, có lẽ là tặng cho Tiểu Diệp Hồi.
Đứa trẻ…
Đúng vậy, anh làm sao có thể quên đứa nhỏ này là của Chương Bách Ngôn!
Lâu như vậy rồi, có phải Lục U đã chấp nhận sự thật mình đã qua đời, từ từ tiếp nhận Chương Bách Ngôn, cảm thấy đứa nhỏ sẽ tốt hơn khi lớn lên bên cạnh bố ruột của mình hay không?
Diệp Bạch không chắc chắn lắm.
Anh không về nhà, anh nhìn cô từ trong bóng tối, cứ băn khoăn mãi.
Trước khi máy bay rơi, anh đã nhảy xuống biển.
Bởi vì độ cao quá cao, toàn thân anh bị gãy xương nhiều chỗ, đóng đầy đinh thép... Anh đã không còn là Diệp Bạch trước kia nữa, bây giờ ngay cả chạy cũng không chạy được, chứ đừng nói đến điều gì khác.
Mà Lục U đã hoàn toàn tự lập, cô đang làm rất tốt.
Có thể nói, cô không còn cần mình bảo vệ nữa...
Diệp Bạch lặng lẽ quan sát, trước khi Lục U đi ra thì anh đã xoay người rời đi.
Đêm đầu xuân, bóng lưng anh cô đơn mà dài dằng dặc…