Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi buổi lễ kết thúc, Cố Vân Phàm ôm vợ mới quay lại, tình cờ nhìn thấy Lý Tư Ỷ và An Nhiên.

Hiển nhiên, Lý Tư Ỷ đã khóc.

Cố Vân Phàm nhìn chằm chằm Lý Tư Ỷ, không phải cô ấy đang đính hôn sao? Tại sao lại xuất hiện ở đám cưới của ông ta?

Ông ta lại nhìn An Nhiên.

An Nhiên rất bình tĩnh, cô một tay dùng sức đỡ cơ thể đang mềm nhũn của Lý Tư Ỷ, mỉm cười với Cố Vân Phàm và bà Cố: "Giám đốc Cố, tân hôn vui vẻ! Cố phu nhân, chúc mừng!"

Cố Vân Phàm nhìn cô, sau đó ánh mắt lại dừng lại ở Lý Tư Ỷ.

Lớp trang điểm trên mặt Lý Tư Ỷ đã hơi lem, đôi môi run run vẫn cố nói: "Cố Vân Phàm tiên sinh, tân hôn vui vẻ!"

Bà Cố nghi hoặc hỏi Cố Vân Phàm bằng giọng nhẹ nhàng: "Vân Phàm, đây là ai?"

Linh cảm của phụ nữ thực sự rất chính xác.

Bà Cố không hỏi về An Nhiên, mà chỉ hỏi về Lý Tư Ỷ...

Cố Vân Phàm còn chưa kịp nói gì, Lý Tư Ỷ đã cười tươi như hoa: "Tôi là hậu bối của Cố tiên sinh. Cố tiên sinh thực sự là một người rất thú vị..."

"Tư Ỷ!"

Giọng Cố Vân Phàm có chút gay gắt: "Cô về thành phố B trước đi!"

Lý Tư Ỷ trên mặt lộ ra vẻ ngoan cường, hơi ngẩng đầu lên nói: "Ông là ai? Ông có quyền gì mà quản tôi?"

Nói rồi cô ấy lấy phong bì màu đỏ từ trong ví ra rồi ném xuống chân. Cố Vân Phàm nhận ra đó là phong bì đỏ ông ta từng tặng Lý Tư Ỷ vào dịp năm mới, giờ cô ấy đem trả lại.

Ông ta vẫn nhớ những gì mình đã nói với Lý Tư Ỷ khi đó: "Tư Ỷ, chúc mừng năm mới”.

Bây giờ Lý Tư Ỷ đang sử dụng chiếc phong bì màu đỏ này để vạch ra ranh giới rõ ràng với ông ta, hai người sẽ chính thức kết thúc từ đây.

Cố Vân Phàm nhìn chằm chằm vào phong bì màu đỏ dưới chân, nhưng không nhặt lên.

Khách mời trong đám cưới đều chỉ trỏ, cô dâu trông rất không vui nhưng Cố Vân Phàm cũng không buồn an ủi, chỉ ngước mắt nhìn Lý Tư Ỷ.

Nhưng Lý Tư Ỷ không muốn nhìn ông ta nữa.

Cô ấy quay người lại, môi không ngừng run rẩy, nói với An Nhiên: “Sao tôi phải thành toàn cho họ! An Nhiên, ba năm… Cuối cùng, ông ta cưới người khác! An Nhiên, thà rằng người đó là cô!"

An Nhiên nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy.

Lý Tư Ỷ dở khóc dở cười: “Nếu ông ta sa thải cô, tôi sẽ cho cô cái biệt thự đó, ít nhất cũng đáng giá một trăm triệu!”

Cô ấy thấy việc phá đám cưới này chẳng có gì hay ho.

Nhưng Lý Tư Ỷ cũng sẽ không xin lỗi Cố Vân Phàm. Ông ta nợ cô điều này, tại sao không yêu cô nhưng hét lần này đến lần khác đến gặp cô? Tại sao hết lần này đến lần khác cho cô hy vọng rồi lại ném cô xuống bùn?

Trước khi Lý Tư Ỷ rời đi, Cố Vân Phàm đã làm một việc phi lý. Ông ta tiến lên nắm lấy cánh tay cô ấy, sau đó nghiêng người nói với thư ký cũ của mình: “Qua đây luôn đi!”

Đám cưới thật hỗn loạn...

Cố Vân Phàm tóm lấy Lý Tư Ỷ, đưa cô ấy đến phòng tổng thống. An Nhiên chưa kịp bước vào, cánh cửa đã đóng sầm lại trước mặt cô.

An Nhiên sờ mũi.

Vào trong, Cố Vân Phàm buông tay Lý Tư Ỷ, cởi bộ âu phục thủ công đắt tiền, đi vòng quanh vài vòng rồi nhìn cô ấy: "Cô có biết mình đang làm gì không? Cô đang đào hôn đó. Cô giỏi lắm! Cô định ăn nói thế nào với gia đình khi quay lại?"

Lý Tư Ỷ giờ đã không còn gì để mất.

Cô ấy vốn đã ăn mặc gợi cảm nên chỉ dựa lưng vào ghế sofa một cách quyến rũ, nhìn dáng vẻ tức giận của Cố Vân Phàm thở dài: "Cố tiên sinh, sao ông không nghĩ cách giải thích với vợ ông trước đi!"

Cố Vân Phàm tức giận với cô.

Nhưng ông ta lại không nỡ làm gì cô, mặc dù bên ngoài có rất nhiều chuyện lộn xộn, nhưng ông ta vẫn ngồi đây đối diện với Lý Tư Ỷ, dường như muốn nói lý lẽ với cô.

Lý Tư Ỷ sao có thể nghe lời ông ta?

Giọng nói của cô lạnh lùng chưa từng có:“Cố Vân Phàm, cuối cùng tôi cũng tỉnh táo lại rồi! Sau này tôi sẽ không có kỳ vọng gì về ông, cũng sẽ không… quấy rầy ông! Dù ông kết hôn hay ở ngoài bao nuôi ai thì từ nay trở đi cũng sẽ không liên quan đến Lý Tư Ỷ này nữa!"

Đầu Cố Vân Phàm đột nhiên đau nhức.

Số phận đã định ông ta phải trở thành một đám mây phiêu bạt, và ông ta không sẵn lòng dừng lại vì phụ nữ.

Người đầu tiên khiến ông ta động lòng thì cũng đã thành vợ người ta rồi.

Sau đó còn có Tư Ỷ, cô ấy khác hẳn với những tiêu chuẩn mà ông ta từng đề ra. Cô ấy là người yêu nhưng cũng là hậu bối được ông ta yêu quý. Cô ấy trẻ hơn ông ta rất nhiều tuổi và đã dành ba năm thanh xuân cho Cố Vân Phàm, làm sao ông ta có thể không có chút tình cảm nào với cô ấy?

Cô ấy muốn kết hôn, cũng từng khóc lóc và gây chuyện...

Cuối cùng thì họ lại chọn chia tay.

Ông ta vốn tưởng rằng họ có thể kết thúc êm đẹp, nhưng cuối cùng vẫn đến nước này, Cố Vân Phàm nóng nảy châm một điếu thuốc, hút một nửa rồi nhìn cô ấy: “Được rồi! Lát nữa tôi sẽ để An Nhiên đưa cô về !"

Không dễ gì mới gặp được nhau một lần, nhưng nó lại thành ra như thế này.

Cố Vân Phàm buồn bã, giọng trầm xuống: “Sau này hãy tìm một người đàn ông tốt để kết hôn nhé!”

Đôi mắt khô khốc của Lý Tư Ỷ lại đầy nước.

Nhưng cô ấy không nói thêm gì nữa, ông ta đã kết hôn, giữa họ không có khả năng...!

Cô ấy cũng sẽ không làm những việc khiến bản thân mình mất mặt nữa.

Cố Vân Phàm bảo cô đợi bên trong, ông ta mở cửa đi ra ngoài. An Nhiên đứng ngoài cửa ngơ ngác, không biết cô ấy đang nghĩ gì.

"Giám đốc An!"

Tông giọng của Cố Vân Phàm đủ để cho thấy ông ta tức giận đến mức nào.

An Nhiên quay lại với vẻ mặt bình tĩnh: "Cố tiên sinh, tôi tới đây với Tư Ỷ bằng tư cách cá nhân!"

Cố Vân Phàm trừng mắt nhìn cô.

Bên ngoài loạn như cào cào, nhưng ông ta vẫn đang bận giận dữ với thư ký cũ. Ông ta nhìn An Nhiên chằm chằm: "Chồng chưa cưới của cô ấy sao vậy? Tại sao lại không đính hôn nữa?"

An Nhiên nói thật: “Chồng chưa cưới của cô ấy muốn một cuộc hôn nhân mở, Tư Ỷ không thể chấp nhận được chuyện đó”.

"Hôn nhân mở! Hôn nhân mở!"

Cố Vân Phàm lặp lại mấy lần, cuối cùng tức giận nói: "Sao tên khốn đó không đi chết đi!"

An Nhiên nói một câu đầy mỉa mai: “Thật ra Cố tiên sinh cũng không đối xử với cô ấy tốt hơn chút nào! Ít nhất đối phương trước khi kết hôn cũng nói rõ ràng, như vậy Tư Ỷ còn có cơ hội suy xét lại về cuộc hôn nhân này”.

Cố Vân Phàm trừng mắt nhìn cô: "Cô muốn gây chuyện phải không? Không sợ tôi điều cô ra nước ngoài à?"

An Nhiên cung kính nói: “Tư Ỷ nói nếu Cố tiên sinh trút giận lên tôi, cô ấy sẽ cho tôi căn biệt thự”.

Cố Vân Phàm cực kỳ tức giận: "Hai người cùng hội cùng thuyền từ khi nào thế hả?"

An Nhiên không trả lời.

Một lúc lâu sau, cô mới dịu giọng, nhẹ nhàng nói: "Cố tiên sinh, sao ông không đối xử tốt hơn với cô ấy và cả với chính bản thân mình? Ông rõ ràng là có tình cảm với cô ấy!"

Cố Vân Phàm không đáp lại lời của cô.

Ông ta chỉ lấy điếu thuốc ra, lặng lẽ châm lửa và hút gần hết.

Ông ta nên trả lời An Nhiên thế nào? Cố Vân Phàm lớn hơn Lý Tư Ỷ gần hai mươi tuổi, bây giờ trông ông ta vẫn trẻ trung và phong độ, nhưng vài năm nữa ông ta sẽ trở thành một ông già xấu tính.

Thực ra, không phải Cố Vân Phàm chưa từng nghĩ đến việc cưới Lý Tư Ỷ.

Nhưng mỗi lần nhìn khuôn mặt trẻ trung đang ngủ say, ông ta lại bỏ cuộc.

An Nhiên cụp mắt xuống: “Cố tiên sinh chỉ là cảm thấy thấp kém mà thôi! Ông cho rằng mình không xứng với cô ấy, không chỉ vì tuổi tác mà là vì cô ấy quá tốt! Gia cảnh tốt lại xinh đẹp, lại còn tốt nghiệp trường đại học danh giá bậc nhất thế giới. Mặc dù cô ấy không đi làm, nhưng những thứ cô ấy có thì ông không có được. Cho nên ông cảm thấy tự ti..."

Bàn tay đang hút thuốc của Cố Vân Phàm đột nhiên khựng lại.

Ông ta nhìn chằm chằm An Nhiên.

An Nhiên cười khổ: “Có lẽ là vì tôi và giám đốc Cố có cùng hoàn cảnh nên tôi mới có thể đồng cảm với ông như vậy!”

Cô từng là thư ký của ông ta.

Cô khá quen thuộc với những mối quan hệ xung quanh Cố Vân Phàm và có quyền góp ý về vấn đề này.

An Nhiên trầm giọng nói: “Giám đốc Cố, ông còn chưa ký giấy đăng ký kết hôn, vẫn còn có cơ hội quay đầu! Tuy làm vậy thật có lỗi với cô gái kia, nhưng ông không yêu cô ấy, nếu hai người kết hôn thì thật sự sẽ càng làm tổn thương cô ấy nhiều hơn!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK