Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong khoảnh khắc đó, anh ta rất muốn đưa tay ra bắt lấy tay cô, không quan tâm đến điều gì khác… Nhưng khi anh ta ngước mắt lên lại nhìn thấy vị hôn thê của mình đang đứng ở bên kia lối đi, dịu dàng nhìn anh ta.

Bàn tay Chương Bách Ngôn nắm chặt thành quyền.

Lục U là ước vọng của anh ta, là người mà anh ta chỉ có thể mơ tưởng chứ không thể nào có được, còn vị hôn thê của anh ta lại là một thực tế rất cụ thể.

Cô ấy rất tốt!

Cô ấy rất tốt bụng với người khác, cũng thật lòng thương anh ta, cho dù cô ấy chưa bao giờ bày tỏ điều này với anh ta.

Khi Lục U đi ngang qua người phụ nữ kia, cô dừng chân.

Người phụ nữ gật đầu với cô xem như chào hỏi, Lục U cũng gật nhẹ đầu, thật ra cả hai đều biết thân phận của người kia… Chỉ là thế giới của người trưởng thành luôn bị ràng buộc bởi nhiều thứ, cho nên cả hai mới không nói ra mà thôi.

Lục U nghĩ đây có lẽ là kết thúc tốt nhất cho mối quan hệ giữa cô và Chương Bách Ngôn.

Cô lại nghĩ đến Diệp Bạch.

Nghĩ đến người đàn ông chỉ nói đi năm ngày vậy mà hơn một tháng không về, cũng không có tin tức gì kia.

Lục U chưa từng thử tưởng tượng khi Diệp Bạch trở về thì nên làm gì.

Cô không muốn nghĩ về chuyện đó.

Đến bãi đỗ xe của khách sạn, cô vừa ngồi vào xe, lái xe bỗng nói: "Tổng Giám đốc Lục, ghế sau có một món quà cho cô… Là quà do Tổng Giám đốc Chương tặng."

Lái xe là người nhà họ Lục, rất kín miệng. Lục U nghe vậy thì bất ngờ, cô nhìn sang bên cạnh, đúng là có một chiếc hộp tinh xảo.

Chỉ cần nhìn cách đóng gói cũng đủ biết món quà này rất quý giá.

Lục U cầm lên, nhẹ giọng hỏi: "Anh ta còn nói gì không?"

Lái xe lắc đầu: "Không nói gì cả!"

Có lẽ lái xe biết một chút tin tức nên hạ giọng hỏi: "Có phải sau này, mỗi năm Tổng Giám đốc Chương đều sẽ tặng một phần quà nhỏ cho cô chủ không ạ?"

Lục U chỉ cười nhạt.

Thật ra cô cũng không rõ chuyện này, nhưng tấm lòng này của Chương Bách Ngôn, cô sẽ nhận giúp Tiểu Lục Hồi.

Đợi đến khi cô bé lớn lên, có lẽ cô cũng nên nói sự thật cho cô bé.

Xe khởi động, cô lẳng lặng mở hộp quà, bên trong là một chiếc vòng tay ngọc bích. Chu vi có vẻ sẽ hợp với cổ tay Tiểu Lục Hồi khi trưởng thành, Lục U nhớ lại phần quà Chương Bách Ngôn tặng năm ngoái, là một bộ trang sức kim cương màu hồng.

Chương Bách Ngôn đang tặng của hồi môn cho Lục Hồi.

Ngón tay Lục U nhẹ nhàng vuốt ve chiếc hộp, dù lòng cô có sắt đá đến đâu cũng không khỏi cảm động.

Cô chỉ im lặng ngồi nhìn.

Nửa tiếng sau, xe chạy vào biệt thự nơi cô ở, mới khoảng chín giờ tối nên Tiểu Lục Hồi vẫn chưa ngủ, bảo mẫu đang tắm rửa cho cô bé, bong bóng nhỏ thi nhau nổi lên trong bồn tắm nhỏ được thiết kế riêng.

Tiểu Lục Hồi ngồi trong bồn tắm, chơi đùa với những bong bóng đó.

Cơ thể nhỏ bé của cô bé chỉ lớn hơn trước một chút.

Nhưng đầu lại khá lớn.

Mái tóc đen ướt đẫm xoăn nhẹ, dính vào cái cổ nhỏ gầy, trông cực kỳ đáng yêu.

Lục U đẩy cửa bước vào.

Bảo mẫu thấy cô liền mỉm cười: "Lúc nào tới giờ tắm con bé cũng rất vui… Mẹ Lục Hồi về rồi, chúng ta mau lau khô người rồi lên giường ngủ nhé, được không con?"

Tiểu Lục Hồi giang cả hai tay, đòi mẹ ôm.

Lục U đang mặc một chiếc váy dự tiệc rất đắt tiền, dì bảo mẫu phải dỗ dành cô bé.

Lục U không để ý chuyện này, cô đưa quà cho bảo mẫu: "Dì đặt nó lên tủ đầu giường của cháu, để cháu lau người cho con bé."

Dì bảo mẫu cũng thích để hai người gần gũi với nhau.

Khi được mẹ tắm rửa, lau người cho mình, Tiểu Lục Hồi rất vui, trẻ con ở độ tuổi này đã biết phát âm hầu hết các từ, còn có thể lẩm nhẩm ngâm nga giai điệu mấy bài hát thiếu nhi… Cô bé cũng cực thích cái đẹp.

Tắm rửa xong, cả người cô bé đã thơm tho.

Lục U lấy khăn tắm lau cho cô bé, còn mặc cho con gái bộ đồ ngủ hình hoa nhỏ đáng yêu, khi được bế về phòng ngủ chính, Tiểu Lục Hồi còn ôm riết cổ mẹ không nỡ buông, Lục U không nhịn được mà cúi đầu thơm cô bé.


Chỉ vài ngày nữa là Tiểu Lục Hồi sẽ tròn hai tuổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK