Ôn Noãn trượt ngón tay mấy cái.
Số điện thoại của sở Liên đã lọt vào trong sổ đen của Hoắc Minh.
Làm xong, tâm trạng của cô cũng chịu chút ít ảnh hưởng, lúc Hoắc Minh nói chuyện cô còn bần thần.
Mãi cho đến khi xe dừng lại ở biệt thự.
Anh cởi đai an toàn ra, nghiêng người ôn hòa hỏi: “Sao lại không nói gì thế?”
Đàn ông luôn thích so đo…
Hoắc Minh suy nghĩ rồi hỏi: “Vừa nãy làm trong xe, em không thoải mái à?”
Ôn Noãn nhẹ nhàng lắc đầu.
Cô mở cửa xuống xe, nói lảng sang chuyện khác: “Bọn họ còn đang chờ chúng ta đấy!”
Mới đi được hai bước, Hoắc Minh đã giữ chặt tay cô lại.
Cả người cô ngã vào vòng ôm của anh.
Bông tuyết, vẫn bay trên không trung, làm ướt áo khoác trên người họ, nhưng mà không ai để ý đến, bởi vì trong một đêm rét lạnh thế này, có thể có được cái ôm lâu dài như thế là chuyện khó có được.
“ôn Noãn! Có lẽ, anh có thế làm một người chồng tốt!”
Anh ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói.
Anh vứt bỏ thành kiến trước kia, muốn nghiêm túc thử đón nhận cô.
Không cần biết là vì dục vọng đàn ông, hay là do tính nết cô rất tốt, tóm lại anh cảm thấy cô là một tình nhân ngoan, cũng là một người vợ hiền, lại vừa là một bà mẹ tốt.
Ôn Noãn dựa vào vai anh, trong lòng dâng lên chút tham lam, lẩm bẩm nói.
“Thật vậy à?”
“Hoắc Minh, anh thích em ở chỗ nào?”
Hoắc Minh lười nhác vỗ vổ người cô: “Buổi tối anh nói cho em!”
Ôn Noãn lại lấm bẩm: “Nhanh quá!”
Hoắc Minh khẽ vuốt lưng cô, từng chút từng chút một, lúc này cô ngoan cực kỳ, mà anh thì rất thích cưng chiều cô những lúc cô thế này…
Hoắc Chấn Đông và Lục Khiêm đang đứng ở huyền quan của biệt thự.
Hai người đang hút thuốc.
Hoắc Chấn Đông bỗng trợn mắt già lên: “ồng nhìn xem, hai người đang ôm nhau ở chỗ bãi đậu
xe kia có phải Hoắc Minh với vợ nó không?”
Lục Khiêm cúi đầu châm lửa, hút một hơi thật dài, nhìn rất nam tính.
Ông ấy nhìn một cái: “Còn ai vào đây!”
Hoắc Chấn Đông không đứng im được!
Ông ngậm điếu thuốc lá, đội tuyết đi về phía trước, vừa đi vừa nói to: “Hoắc Minh, mày là thằng ngốc à! Đang có tuyết mà đứng đấy diễn phim thần tượng lãng mạn, người mày da thịt dày béo không sao, nhưng vợ mày mới sinh được có hai tháng, mày cũng dám để con bé đứng hứng tuyết chung với mày?”
Đầu ngón tay đang kẹp thuốc lá của Lục Khiêm suýt bị bỏng!
Phía đằng kia, ôn Noãn ngượng ngùng đấy Hoắc Minh ra: “Bố đến kìa!”
Hoắc Minh cũng cảm thấy không ổn, cởi áo khoác ra khoác lên vai cô, ôm cô nói: “Được rồi, chúng ta đi vào trước đã! Anh đã nói là bố thương em nhất rồi mà!”
Lúc anh nói, Hoắc chấn Đông đã đi tới.
Trong tay ông cầm một cái ô to màu đen, đưa cho ôn Noãn che, sau đó mắng cho thằng con trai ngu xuẩn của mình một trận!
Hoắc Minh lấy một điếu thuốc lá từ trong túi ra.
Anh đứng giữa trời tuyết châm lửa, sau đó cười nhạt liếc nhìn ôn Noãn một cái.
ít nhiều gì cũng có hàm ý chê cười trong đó.
Nói thật, bộ dáng này của Hoắc Minh đúng là làm Ôn Noãn rất thích! Chẳng qua có người lớn ở đây, cô không dám tán tỉnh với anh, vội bước vào trong đại sảnh.
Hoắc Chấn Đông lại dạy cho Hoắc Minh một tiết phụ nữ sau khi sinh.
Cuối cùng, ông vung tay lên: “Đi hầu hạ vợ anh đi, nhìn là thấy chướng mắt!”
Hoắc Minh thong thả hút xong nửa điếu thuốc lá còn lại, vào nhà!
Vừa mới vào đã thấy ôn Noãn đang cởi áo khoác ra, dùng khăn lông lau tóc.
Trên người cô chỉ mặc một cái váy lông dê mỏng, vừa đẹp vừa nhu hòa, làm cho da thịt trở nên trắng hơn.
Giọng nói của Hoắc Minh mang theo chút ôn hòa: “Còn nửa tiếng nữa mới ăn cơm, lên lầu tắm một cái đi! Anh đi xem Doãn Tư!”
Tiểu Hoắc Tây nắm tay anh, vội vàng nói: “Con cũng muốn đi xem em trai với bố!”
Hoắc Minh khom lưng bế cô bé lên, hôn mấy cái.
Tiếu Hoắc Tây quàng một tay ôm cố anh, dù không nói gì cũng biết là cô bé đang vui vẻ.
Ôn Noãn nhìn một lớn một nhỏ, biếu tình bất giác trở nên dịu dàng.
Bà Hoắc cầm lấy khăn lông trong tay cô, từ từ nói: “Thời gian lâu rồi nó cũng sẽ tu chí lại, dù sao hai đứa cũng đã có tình cảm sẵn rồi.”
Ôn Noãn khẽ ừ một tiếng.
Thật ra Hoắc Minh có nhớ lại hay không cũng không quan trọng.
Quan trọng nhất là sau này thế nào!
Cô lên lầu tắm rửa, lầu một nhà họ Hoắc rất náo nhiệt, người hầu đi đi lại lại, bưng đồ ăn ngon lên bàn, trong phòng khách ấm cúng, rất có hương vị của ngày cuối năm.
Hoắc Minh đi xem Doãn Tư xong, dẫn Hoắc Tây xuống dưới lầu.
Lúc này đã là bảy rưỡi tối.
ở vùng ngoại ô của thành phố B đã có người bắt đầu bắn pháo hoa…
Tiếu Hoắc Tây mặc bộ váy xinh đẹp chạy vòng quanh Hoắc Minh, mà người đàn ông anh tuấn chỉ cảm thấy trong lòng như mềm nhũn ra, bế luôn con gái nhỏ vào lòng.
Lúc anh đọc tạp chí kinh tế, có đôi khi sẽ nhìn gương mặt nhỏ trắng nõn kia tới mức thất thần.
Nhìn Hoắc Tây giống như đang thấy ôn Noãn.
Tiểu Hoắc Tây bị nhìn vậy thì ngại ngùng vò vò ngón tay: “Bố, đúng là bố rất đẹp trai, nhưng mà con thấy Trương Sùng Quang đẹp hơn nhiều!”
Hoắc Minh tát vào mông cô bé một cái!
Hoắc Tây xấu hổ, ôm chầm lấy vai anh làm nũng…
Lục Khiêm và Hoắc Chấn Đông đi vào trong nhà, thấy vậy, hai mắt ông ấy hơi tối đen đi.
Chưa bao giờ ông và Thước Thước thân thiết nhau như vậy, đứa bé kia rất thẹn thùng.
Vừa hay Minh Châu đang dẫn theo Thước Thước xuống dưới lầu.
Gần đây cô ấy sống rất tốt, con nhỏ đã có bố mẹ chăm giúp, cô ấy không cần bôn ba vì kế sinh nhai, đã sớm khôi phục vẻ xinh đẹp như trước, chẳng qua lại có thêm vài phần sương gió!
Lục Khiêm nhớ cô ấy, nhưng hiện tại ông không có tư cách.
Ông khom lưng nói với hai đứa nhỏ: “Đến đây, ông cậu cho lì xì cho này!”
Tiểu Hoắc Tây đầu tàu gương mẫu đi tới trước.
Lục Khiêm cho cô bé một cái lì xì dày cộp!
Thước Thước chần chừ, cậu bé cảm thấy Lục Khiêm hơi đáng sợ, Minh châu vỗ nhẹ vai cậu bé nói: “Đi nhanh đi!”
Tiếu Thước Thước lấy đủ dũng khí, chậm chạp bước đến trước mặt Lục Khiêm.
“Ông cậu!”
Nhất thời, bầu không khí trong phòng khách trở nên nghẹt lại!
Biểu tình trên mặt Lục Khiêm suýt không giữ được bình thản, nhưng ông vẫn từ ái sờ đầu cậu nhóc, đưa một cái bao lì xì thật dày cho cậu, còn khàn khàn giọng nói: “Phải gọi là bố chứ!”
Tiếu Thước Thước cái hiểu cái không, vẫn gật đầu gọi: “Bố!”
Tiểu Hoắc Tây chạy lại đây, âm thanh giòn giã: “Ông cậu là cậu của mẹ, cho nên Tây Tây gọi là ông cậu, nhưng ông cậu với cô là một cặp, sinh ra Tiểu Thước Thước, cho nên Thước Thước phải gọi là bố!”
Lục Khiêm sờ đầu Tiểu Hoắc Tây.
Thông minh thật! Giống bố cô bé!
Tiếu Hoắc Tây kéo Thước Thước chạy đi đếm bao lì xì…
Hoắc Minh châu chậm rãi đi xuống lầu.
Lục Khiêm lấy một cái hộp từ trong túi áo ra, đưa cho cô ấy: “Đáy là quà mừng năm mới!”
Minh Châu không chịu nhận.
Ánh mắt Lục Khiêm sâu thẳm: “Anh trai em còn phải gọi tôi một tiếng cậu, cứ coi như lì xì của người lớn cho đi! Nhận lấy đi, khó lắm tôi mới đến đây một chuyến, sáng mai phải đi rồi, không biết đến bao giờ mới có thế quay lại đây được!”
Hoắc Minh châu bực mình nhận lấy cái hộp, mở ra xem.
Là một vòng hạt đế vương lục.
Vừa nhìn đã biết là đồ có giá trị liên thành!
Cô không dám thu, Lục Khiêm lại nhẹ nhàng bâng quơ nói không có gì…
Ông không nói cho cô ấy biết, đây là vật gia truyền của nhà họ Lục.
Chỉ có con dâu trưởng của nhà họ Lục mới có thể có được.
Chuyện của ông và cô ấy không biết sẽ thế nào… Nhưng mà lần này đến đây, ông xúc động muốn hứa hẹn với cô.
Bên này, tâm tình gợn sóng.
Bên kia, Hoắc Minh cứ ngồi im lẳng lặng xem.
Anh không giống cô em gái ngốc của mình, vừa nhìn đã biết chuỗi vòng phỉ thúy này có ý nghĩa gì, chẳng qua anh không nói rõ ra… Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi áo anh vang lên.
Là một dãy số lạ.
Anh hơi nhăn mày, nhưng nghĩ lại thì vẫn nghe máy, vừa mới ấn chấp nhận đã nghe thấy tiếng khóc từ phía bên kia truyền đến: “Luật sư Hoắc, tôi cầu xin anh giúp đỡ sở Liên với! Cô ấy không có ai hổ trợ nên mới về quê làm ăn, hôm nay tuyết lớn, mà chỗ cô ấy toàn là núi, cô ấy bất cấn bị ngã xuống vách núi rồi, hiện tại gọi đội cứu viện cũng khó đến được… Luật sư Hoắc, tôi biết cô ấy có chỗ sai, cô ấy đắc tội với bà Hoắc, nhưng mà hiện tại thật sự không thế gọi cho cứu viện được, nếu không có phi cơ trực thăng thì cô ấy chỉ có thể chịu cóng chết ở đằng kia thôi!”
“Cô ấy đã gọi cho anh mấy cuộc điện thoại, nhưng mà anh không nghe máy!”
“Luật sư Hoắc, tôi cầu xin anh!”
Cô gái tên Tiểu Ngải kia đang khóc lóc không ngừng.
Hoắc Minh nắm chặt điện thoại di động.
Mấy cuộc điện thoại cũng không nghe máy…
Sau đó, bị Ôn Noãn kéo vào sổ đen.
Một mạng người…
Hoắc Minh lập tức đồng ý, anh hỏi kỹ càng tình hình, sau đó nói mình sẽ xử lý.
Anh cúp điện thoại, giương mắt nhìn…
Ôn Noãn đang đứng trên cầu thang, cô đã tắm gội xong, gương mặt lại càng trắng nõn thêm.
“Anh muốn ra ngoài à?”
Cô nhìn anh đã cầm áo khoác lên, giống như muốn đi ra khỏi nhà.
Hoắc Minh ừ một tiếng.
Anh nói nhỏ: “ít nhiều gì cũng có quan hệ với chúng ta, ôn Noãn, anh xử lý xong chuyện này sẽ trở về!”
“Nhưng mà đồ ăn đã xong hết rồi! Sáng mai cậu sẽ rời đi!”
Ôn Noãn bám vào tay vịn, chậm rãi đi xuống dưới…
Cô nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng chỉ có cô mới biết được tay của mình đã run đến mức nào.
Cuối cùng, cô đi tới trước mặt anh: “Để cậu xử lý cho, dùng quan hệ đế thuyên chuyển trực thăng, em cảm thấy không có vấn đề gì cả.”
Hoắc Minh nhìn về phía Lục Khiêm.
Lục Khiêm chậm rãi hút thuốc, cười nhạt: “Tôi giúp được!”
Anh lại nhìn về phía òn Noãn.
Trên mặt òn Noãn vẫn mang theo nụ cười nhợt nhạt: “Có cậu giúp đỡ, anh có thế yên tâm! Hoắc Minh, anh đã đồng ý với em là không bao giờ nhúng tay vào chuyện của sở Liên nữa, cho nên giao chuyện này cho em đi… Được không?”
Cô không ngu.
Trên đời này làm gì có chuyện nào trùng hợp đến thế!
Chẳng qua sở Liên chỉ đang dùng khố nhục kế mà thôi!
Chỉ là cô gái này thật tàn nhẫn, thật liều mạng, dám rơi xuống chân núi thật, nếu như không có trực thăng đến cứu thì cô ta thật sự có thể bị chết cóng!
Ôn Noãn không thèm để ý cô ta chết hay sổng, nhưng cô còn muốn giữ cho gia đình hòa thuận.
Cô nói xong liền nhìn chằm chằm vào mắt Hoắc Minh.
Hoắc Minh duỗi tay vuốt nhẹ gương mặt cô, giọng nói vẫn còn tính là ôn hòa: “Khó lắm cậu mới đến đáy một lần, mọi người đi ăn cơm đi, anh đi một chuyến, đến sáng mai là về rồi!”
Anh nói xong lập tức quay người đi.
Ôn Noãn bắt lấy tay anh, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi: “ở đây có nhiều người thân như vậy, bầu không khí tốt như vậy mà vẫn không giữ anh ở lại được à? Hay là anh không chịu tin em? Anh cảm thấy em cố ý kéo cô ta vào sổ đen đúng không?”
Hoắc Minh khẽ nhíu mày.
“Ôn Noãn, anh không nghĩ vậy!”
Ôn Noãn rũ mắt cười khẽ một tiếng, cô không muốn dọa Hoắc Tây, cũng không muốn khiến mọi người khó xử ngay trong năm mới này.
Cô hạ giọng, hơi nghẹn ngào nói: “Vừa rồi anh còn nói là muốn làm một người chồng tốt, còn muốn sống yên ổn… Mới được bao lâu mà anh đã muốn đi lo cho một người đàn bà có ý đồ rõ ràng với anh như vậy? Hoắc Minh, anh là sứ giả chính nghĩa, hay là anh đang tiếc khuôn mặt của cô ta?”
Cô nói ra rồi.
Cuối cùng cũng nói ra bí ẩn trong lòng anh!
Mặt Hoắc Minh lạnh tanh: “ôn Noãn, đừng có gây chuyện nữa!”
Ôn Noãn buông tay anh ra, trong nháy mắt ấy, cô có chút hoảng hốt.
Cô miễn cưỡng mỉm cười, đi tới ỏm Hoắc Táy ngồi vào bàn ăn.
Cô khẽ nói nhỏ: “Bổ có việc phải đi ngoài, chúng ta ăn cơm trước với ông bà được không?”
Tiểu Hoắc Tây thưa một tiếng, nhưng vẫn thất vọng.
Ôn Noãn lại nhỏ giọng dồ cô bé.
Từ đầu đến đuôi, cô không hề nhìn lại Hoắc Minh một cái.
Tóm lại… vẫn thất vọng rồi!
Hoắc Chấn Đông không nhịn nối nữa, lạnh giọng nói: “Hoắc Minh, nếu mày mà đi ra ngoài thì tao đánh gãy chân mày!”
Hoắc Minh lạnh nhạt nói: “Bố, là một mạng người đấy!”
Anh nói xong, lại nhìn về phía ôn Noãn.
Anh hy vọng cô có thể nói với anh mấy câu, cho dù là trách cứ cũng được, cho dù chỉ liếc nhìn anh một cái… Nhưng mà cô không làm thế, giống như cô đã từ bỏ rồi, chỉ chuyên tâm chăm sóc Hoắc Tây.
Hoắc Chấn Đông muốn đánh gãy chân thằng con mình!
Ôn Noãn lại nói: “Bố, để anh ấy đi đi!”
Hoắc Chấn Đông cảm thấy rất có lỗi với ôn Noãn, lúc trước Hoắc Minh bảo ôn Noãn chờ mình… Sau đó người trở về là cái thứ như này!
Cuối cùng Hoắc Minh vẫn quyết tâm đi.
Lúc anh đi ra khỏi nhà họ Hoắc, tuyết rơi trắng xóa.
Toàn thân bị bông tuyết lạnh băng bao phủ.
Anh ngồi vào trong xe, liên hệ trực thăng cứu hộ, việc cứu viện đã có tiến triển!
Nhưng mà anh không rời đi ngay, chỉ ngồi im nhìn di động, sau đó anh gọi điện cho ôn Noãn…
Có tiếng chuông chờ, nhưng không có người nghe máy.
Ôn Noãn đang giận.
Hoắc Minh nghĩ ngợi, nhắn cho cô một tin [Sáng mai anh sẽ về”].
Nhắn xong, anh châm một điếu thuốc lá ngồi đợi, đến lúc hút xong ôn Noãn cũng không phản hồi.
Hoắc Minh dụi điếu thuốc đi, lúc đóng cửa số lại anh còn nhìn thoáng qua biệt thự, vẫn đèn đuốc sáng trưng, rất ấm áp.
Anh lạnh nhạt kéo cửa xe lên.
Sau đó nhấn ga.
Anh đi lần này, đêm ba mươi cũng không thể trở về ngay được!
Sau khi Sở Liên được cứu lên, phải vào ICU.
Sáng sớm năm mới.
Lúc Ôn Noãn tỉnh lại, cô lẳng lặng nằm trên giường lớn, đầu ngón tay thon nhỏ vuốt ve gối đầu…
Đồng hồ dưới lầu vang lên tám tiếng chuông.
Cô chậm rãi đứng dậy rửa mặt, cho Doãn Tư ăn, lại chơi với Hoắc Tây.
Lúc mười giờ, cô phát lì xì cho người giúp việc trong nhà, người giúp việc rất thích cô, nhưng nói mấy câu chúc không hay lắm, toàn là chúc vợ chồng hòa thuận các thứ.
Ôn Noãn cười nhạt, gọi hai người giúp việc cũ đến: “Dọn một gian phòng ở đổi diện phòng trẻ con cho tôi, buổi chiều công ty nội thất sẽ đưa đồ đến!”
Cô đã nhờ người thiết kế nội thất xong rồi.
Cô làm một cái phòng nhỏ, về sau sẽ dọn qua đó ngủ, cô không muốn ở chung với Hoắc Minh nữa.
Người hầu kinh ngạc, nhưng cũng không dám nói nhiều lời.
Bọn họ lặng lẽ nói cho Hoắc Minh Châu.
Buổi chiều năm mới, Hoắc Minh châu ở trong phòng ngủ trộm gọi điện thoại cho Hoắc Minh.
Hoắc Minh còn đang ởthành phốT.
Anh đứng ở hành lang nghe điện thoại của Hoắc Minh châu, nhỏ giọng hỏi cô ấy: “Chị dâu em thế nào rồi? Còn tức giận không?”
Mấy ngày nay ôn Noãn không chịu nghe điện thoại của anh, cũng không chịu trả lời tin nhắn.
Anh biết, không dễ gì dỗ cô được.
Giọng nói của Hoắc Minh Châu giống như đang khóc: “Bố giận lắm đấy! Chị dâu đã dọn sạch một gian phòng rồi, em thấy chị ấy muốn phân rõ giới hạn với anh, anh à, anh mau về đi!”
Ôn Noãn muốn ở riêng…
Hoắc Minh ngẩn ra.
Một lát sau, anh nói nhỏ: “Anh biết rồi! Cúp máy trước đây!”
Anh kết thúc cuộc gọi, sau đó lập tức gọi điện cho Ôn Noãn.
Bất ngờ là lần này ôn Noãn nghe máy…
Nhất thời, anh không biết phải nói cái gì, một lúc lâu sau mới khàn khàn giọng nói: “Chúc mừng năm mới!”
ôn Noãn im lặng một hồi, lên tiếng nói: “Chúc mừng năm mới!”
Hoắc Minh vội vàng nói: “Buối chiều anh sẽ về!”
Anh lại nhỏ giọng giải thích.
Phía bên kia đầu dây, ôn Noãn đang chỉ huy công nhân bày biện đồ gia dụng, nghe vậy cô chỉ cười lạnh một cái: “Tùy!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK