Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có lẽ là mấy năm qua, Miên Miên ra đời đã chiếm lấy rất nhiều thời gian của cô, cô cũng không còn sức đi so đo những chuyện kia nữa, thậm chí cô còn nghĩ cho dù ngày nào đó Trương Sùng Quang ăn vụng bên ngoài, cô cũng có thể bình tĩnh nhắc Anh chú ý an toàn, đừng tùy tiện tìm bất kỳ cô gái nào.

Hoắc Tây thản nhiên cười ra tiếng.

Trương Sùng Quang nghiêng đầu hỏi cô cười gì, sao cô chịu nói, Trương Sùng Quang lại nhìn cô, có chút cảnh cáo nói: “Bà Trương, anh sẽ không ngoại tình! Em bỏ cái suy nghĩ này đi!"

Hoắc Tây: Cười không nổi rồi!

Một lát sau, Trương Sùng Quang bỗng nhiên hỏi cô: “Vừa nãy ở bệnh viện không thấy em, đi đâu sao?”

Hoắc Tây gượng cười: “Bụng không thoải mái lắm nên đi vệ sinh!”

Vẻ mặt Trương Sùng Quang không đổi.

Anh rất dịu dàng nói: “Vậy lát nữa ăn cơm, đừng chọn đồ cay!”

Hoắc Tây ừ một tiếng.

Tại khoa nội trú bệnh viện.

Lâm Tòng cầm hai trăm nghìn tệ về, Thẩm Thanh Liên vui mừng không thôi, khoản tiền này đối với bọn họ hiện tại mà nói chắc chắn là một khoản lớn.

Vốn dĩ cô ta đang đợi chết, nhưng bây giờ cô ta lại có hy vọng sống rồi.

Có hai trăm nghìn tệ, cô ta lại thử xem, có thể trị được bệnh mình không.

Vì thế cô ta kéo Lâm Tòng cầu xin: “Lâm Tòng, em cầu xin anh, chúng ta thử lại lần cuối đi! Làm thêm một đợt trị liệu nữa được không?”

Vẻ mặt Lâm Tòng khó khăn.

Một lát sau, anh ta đi đến trước cửa sổ sát đất, yên lặng chơi đùa điếu thuốc trong tay.

Bệnh của Thẩm Thanh Liên, không trị được.

Dù có chữa trị nữa thì cũng chỉ là thêm đau đớn mà thôi, lời đến bên miệng, nah ta vẫn không nói ra thành lời.

Thật ra trong lòng anh ta rất hận cô ta.

Nhưng bây giờ, bọn họ lại như hai kẻ đáng thương, sống nương tựa nhau vậy.

Thậm chí anh ta còn cảm thấy, nếu Thẩm Thanh Liên chết rồi, anh ta cũng không còn suy nghĩ muốn sống nữa, anh ta không yêu cô ta nhưng tình cảm vốn vặn vẹo đáng sợ như vậy.

Thẩm Thanh Liên nhận ra sự im lặng của anh ta, cô ta xuống giường ôm lấy eo anh ta: “Lâm Tòng, em cầu xin anh, em không muốn chết!”

Lâm Tòng biết, cô ta vẫn chưa từ bỏ Trương Sùng Quang.

Cô ta cứ cho rằng, Trương Sùng Quang không đợi được Hoắc Tây sẽ hồi tâm chuyển ý, thì sẽ cần cô ta.

Nhưng cô ta không nghĩ xem, bây giờ Trương Sùng Quang có thân phận gì, chỉ cần anh muốn, trai gái xinh đẹp gì mà không có được chứ?

Anh sẽ muốn một cô gái đã cắt bỏ tử cung không thể sinh con, còn bị ung tra tấn đến mức xấu xí hay sao?

Lâm Tòng vẫn luôn cảm thấy, Thẩm Thanh Liên có bệnh ảo tưởng, không hề nhẹ!

Ngay khi anh ta không biết nên nói thế nào thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Người đi vào không ai khác, chính là Trương Sùng Quang.

Anh đưa Hoắc Tây và Miên Miên đến công ty, rồi tự mình lái xe về bệnh viện, đi vào phòng bệnh này.

Anh xuất hiện khiến người trong phòng vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Kinh ngạc là Lâm Tòng.

Mấy năm nay anh ta rất sợ Trương Sùng Quang.

Vui là Thẩm Thanh Liên, cô ta nghĩ Trương Sùng Quang đến để thăm mình, bất giá thả lỏng Lâm Tòng ra: “Sùng Quang.

Cô ta đi đến, nhưng ngoài cửa lại xuất hiện hai người áo đen trông như vệ sĩ, nhanh chóng đẩy Thẩm Thanh Liên ra: “Bà Lâm, xin tự trọng!”

Thẩm Thanh Liên ngây người.

Cô ta nhìn hai trăm nghìn tệ kia, hỏi: “Tiền này không phải của Trương Sùng Quang sao?”

Vậy Lâm Tòng, tiền này ở đâu ra?

Thẩm Thanh Liên nhìn Trương Sùng Quang, lại nhìn về phía Lâm Tòng.

Cô ta hỏi lại lần nữa: “Tiền của anh từ đâu ra?”

Trương Sùng Quang đi tới, Lâm Tòng biết ngay, mọi chuyện không thể giấu được anh.

Hoắc Tây không thể nói ra điều này, vậy chính là người của Trương Sùng Quang giám sát bọn họ, trong lòng anh ta dâng lên một cảm xúc thê lương, anh ta buộc miệng nói: “Cậu không thể cho chúng tôi một con đường sống à?”

Anh ta chỉ Thẩm Thanh Liên: “Cô ấy đã thành ra như vậy rồi, không sống được mấy ngày nữa! Đúng, cô ấy ngu xuẩn, ngốc nghếch, bây giờ vẫn còn nằm mơ, nhưng tôi sẽ trông chừng cô ấy, không để cô ấy đi tìm cậu nữa.

Trương Sùng Quang cười rất bình thản.

Anh lấy một điếu thuốc từ trong túi ra.

Hộ sĩ ở ngoài cửa nhìn thấy, định bước vào ngăn cản, nhưng bị vệ sĩ ngăn lại ở bên ngoài.

Trương Sùng Quang châm lửa, hút một hơi sau đó vân vê ở sau lưng, anh hỏi Lâm Tòng: “Cậu đảm bảo sẽ không để cô ta tới tìm tôi, nhưng lại sao cậu lại đi tìm Hoắc Tây?”

Lâm Tòng không thể trả lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK