Mất đi công việc ở tập đoàn Cổ Thị, bọn họ vẫn có thể tìm được công việc khác, nhưng Tư Ỷ của ông ta mất đi ông ta... thì không còn vui vẻ, không còn mỉm cười, chỉ còn nước mắt.
Sau cùng, Cố Vân Phàm không gọi cô ấy, bởi vì ông ta không thể cho cô ấy lời hứa hẹn.
Đúng vào lúc ông ta định rời đi, Lý Tư Ỷ bỗng ngẩng đầu lên, cô ấy nhìn thẳng vào ông ta, vành mắt đỏ hoe...
Ngạc nhiên, khiếp sợ!
Sáng sớm, vợ chồng Hoắc Minh đã sang rồi, họ còn mang rất nhiều đồ sang nữa.
Ngoại trừ thuốc bổ, Ôn Noãn còn mang tới một bộ trang sức hồng ngọc.
Bà bảo đeo cái này được.
Không khí vui mừng tràn ngập khắp ngôi biệt thự, Lâm Hi khoe Trà Sữa với Hoắc Minh, cậu bé còn bày hai cái cúc của Trà Sữa cho ông nội xem: "Ông nội, Trà Sữa rất đáng yêu đúng không ạ?"
Hoắc Minh bế thử: "Rất đáng yêu!"
Ông rất thích trẻ nhỏ, ông dẫn Lâm Hi và Nữu Nữu đi xung quanh chơi, Hoắc Doãn Tư thì đang nấu cơm trong bếp, để cho Ôn Noãn và An nhiên nói chuyện với nhau, tuy rằng An Nhiên từng sinh Lâm Hi, nhưng Ôn Noãn vẫn dịu dàng tỉ mỉ kể kinh nghiệm nuôi con của mình cho An Nhiên.
Cuối cùng, Ôn Noãn dịu dàng bảo: "Lâm Hi sắp đi nhà trẻ rồi, đợi sinh xong đứa nhỏ này, có lẽ các con sẽ bận hơn, nhưng An Nhiên à, nếu con muốn tiếp tục đi làm, bố con và mẹ đều sẽ ủng hộ con, mấy đứa nhỏ có thể để ở chỗ bọn mẹ, bọn mẹ chăm cho, không thì các con chuyển sang kia luôn đi, buổi tối cũng có thể chăm sóc được."
An Nhiên hơi xúc động.
Cô ấy từng nghe Cố Vân Phàm kể về chuyện tình của Ôn Noãn và Hoắc Minh, cô ấy cảm thấy trải qua quá khứ chấn động như thế, vợ chồng Ôn Noãn phải được vui vẻ tận hưởng cuộc sống, đứa nhỏ là cô ấy và Hoắc Doãn Tư muốn sinh, không cần thiết phải kéo trưởng bối vất vả cùng.
Cô ấy nhẹ nhàng nói: "Trước khi sinh, con sẽ xin từ chức với tổng giám đốc Cố! Còn về công việc...
An Nhiên sờ bụng rồi nói: "Đợi đứa nhỏ đi nhà trẻ, con cũng mới 30 tuổi thôi, lúc đó lại bắt đầu sự nghiệp cũng không muộn.
11
Ôn Noãn muốn nói gì đó, cuối cùng, bà mỉm cười dịu dàng.
Bà ấy dịu dàng nói: "Vậy nhất định là con rất yêu Doãn Tư!"
An Nhiên cười.
Lúc cô ấy cười thật lòng thì sẽ lộ ra một chiếc răng nanh nhỏ, rất đáng yêu.
Ôn Oãn không kìm được nói: "Con rất giống vợ Lục Thước, con bé tên là tiểu Huân... hai anh em Doãn Tư và Lục Thước, có vẻ có sở thích khá giống nhau.
Bà lại nói: "Lục Thước và Doãn Tư khá thân, trên mặt công việc có hợp tác với nhau, sau này con và Tiểu Huân hãy thường xuyên qua lại, con bé tính tình điềm đạm dịu dàng, các con nói chuyện sẽ rất hợp."
An Nhiên gật đầu, Ôn Noãn lại nói chuyện với cô ấy thêm một lúc nữa, sau đó hai người cùng xuống tầng đợi ăn cơm.
Lúc này, Lâm Bân tới.
Hắn xách túi to túi nhỏ đặc sản quê nhà, trông có vẻ mới đào, rất tươi.
Hắn trông thấy Ôn Noãn, ánh mắt nhìn thẳng, bình thường không có cơ hội gặp phu nhân đỉnh cấp ở thành phố B, nhưng vừa nghĩ đến việc mình là người bên nhà mẹ An Nhiên, không thể làm An Nhiên mất mặt, hắn lại thẳng lưng cười ha ha: "Chào bà Hoắc! Nghe mẹ tôi nói An Nhiên mang thai, nên tôi tới đây đưa vài món đồ, rất bổ và phù hợp cho phụ nữ có thai ǎn."
Ôn Noãn cười: "Cậu có lòng rồi!"
Lâm Bân cào tóc: "An Nhiên không chê là được. Tôi đã gây ra không ít rắc rối cho An Nhiên
Hắn là người thân của An Nhiên, Ôn Noãn rất tôn trọng hắn: "Đều là người một nhà, làm gì có rắc rối gì chứ?"
Vừa khéo, lúc này Hoắc Minh dẫn hai đứa bé về.
Vừa trông thấy Lâm Bân, Hoắc Minh liền nhớ đến phó tổng giám đốc Trương, người đó gọi điện cho ông rồi khóc lóc tèm lem kể toàn bộ sự việc mà thằng nhóc Doãn Tư làm.
Bây giờ, tâm trạng Hoắc Minh tương đối phức tạp.
Loại chuyện này, chỉ có Doãn Tư mới làm ra được.
Nhưng giờ cả nhà đang vui, quả thực không tiện kể chuyện này, Hoắc Minh bèn khách khí trò chuyện với Lâm Bân về phong thổ ở thành phố W, đứng trước mặt ông, Lâm Bân ngoan như một con mèo.
Hoắc Minh ngồi một lúc rồi đi vào phòng bếp.
Hoặc Doãn Tư đang bận rộn nấu món ăn, nghe thấy tiếng bước chân anh ấy tưởng là An Nhiên, liền nói: "Sao em lại vào đây? Anh bảo em phải nghỉ ngơi nhiều mà, em cứ ra ngoài trò chuyện với mẹ anh đi, lâu lắm rồi hai người mới gặp nhau."
Hoắc Minh đứng ngay sau anh ấy.
Ông chống một tay vào thắt lưng, tay kia lấy thuốc lá ra châm, rồi hừ nhẹ: "Tiếng bước chân của bố con mà con cũng không nghe ra à? Vợ con có bước đi trầm ổn như này không? Bố thấy con càng ngày càng tụt lùi rồi."
Hoắc Doãn Tư tắt bếp.
Anh ấy quay người lại, nhìn bố mình, tuy Hoắc Minh không thể hiện gì, nhưng Hoặc Doãn Tư cũng không phải đèn đã cạn dầu, anh ấy quay người lại tiếp tục nấu cơm, anh ấy chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Phó tổng giám đốc Trương đến chỗ bố cáo trạng rồi à?"
Anh ấy nói ra một cái, Hoắc Minh há mồm mắng luôn.
"Hoặc Doãn Tư, con đang làm cái quái gì vậy hả! Thứ nhất, Lâm Bân là anh của An Nhiên, cho dù bình thường cậu ta có sở thích cá biệt gì, nhưng con cũng phải tôn trọng số phận của cậu ta chứ, con có thể bỏ tiền ra bịt mồm Lâm Bân, nhưng chuyện này mà bị chị dâu An Nhiên biết, thì quan hệ của bọn con có còn giữ được không hả, bố đã bảo con rồi, An Nhiên chẳng có mấy người thân, cái tên có chung huyết thống kia giờ chắc cũng cháy sạch ra tro rồi!"