Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Lan Thính xoa đầu cậu bé, lại dùng một tay bế cậu bé lên, đặt lên đùi mình.

Trước đây, anh thực sự không có kiên nhẫn để trông một đứa trẻ con.

Thế nhưng con của mình thì dường như lại nhìn thế nào cũng không đủ, hơn nữa anh phát hiện ra Tiểu Khương Sanh thực sự khóc rất ít, có lẽ cậu bé được di truyền điểm này từ anh và Hoắc Kiều.

“Bố…”

Tiểu Khương Sanh nắm tay áo của bố mình, lại toét miệng cười với anh.

Khương Lan Thính thơm nhẹ cậu bé một cái. Đúng lúc này, thư ký Anna gọi điện thoại tới, báo cáo các vấn đề công việc với anh.

Sau một hồi lâu…

Giọng điệu của Khương Lan Thính rất ôn hòa: “Trước tiên cứ như vậy đã! Mấy ngày nay tôi chưa thể về được, tất cả các cuộc họp và xã giao lùi lại ba ngày.”

Anna giật mình.

Sếp đổi tính rồi? Trước đây Tổng Giám đốc Khương tuyệt đối sẽ không gác lại các công việc quan trọng để nghỉ ngơi hơn ba ngày như vậy.

Khương Lan Thính thẳng tay cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, anh vừa ngước mắt đã thấy Hoắc Kiều đang chăm chú nhìn mình. Anh cười nhẹ, giọng nói rất dịu dàng: “Sao vậy?”

Hoắc Kiều nhẹ giọng nói: “Anh có việc thì về thành phố B trước đi! Một mình tôi ở lại với Tiểu Khương Sanh là được rồi!”

Khương Lan Thính vừa nghe vừa nghịch điện thoại, ánh mắt tối sầm xuống: “Không muốn anh đi ở lại?”

Nụ cười của Hoắc KIều lại càng nhạt hơn một chút: “Không phải! Ý tôi là anh cũng không cần cố ý ở lại giúp chúng tôi, một mình tôi cũng có thể chăm sóc tốt cho con, hơn ba mươi tuổi rồi, không tới mức làm kiêu như vậy.”

Những lời này lọt vào tai Khương Lan Thính lại khó chịu không nói nên lời.

Anh khẽ thì thầm: “Hoắc Kiều, em chưa bao giờ làm kiêu, là anh không làm tròn trách nhiệm của một người chồng, một người bố! Sai lầm lớn nhất của anh chính là lần đó, cho dù không biết em đang mang thai nhưng anh cũng nên lựa chọn tin tưởng em.”

Nếu lúc đó Hoắc kiều không có tình cảm gì với anh, vậy cô thực sự có thể lựa chọn sự nghiệp.

Anh nghĩ, hai người họ vốn đã kết thúc rồi!

Nhưng chính tình yêu mà Hoắc Kiều từng có đã chống đỡ đoạn hôn nhân nát vụn này mãi đến tận bây giờ. Người vất vả là cô, người chịu đựng là cô… Sao cô có thể gánh lên mình hai chữ “làm kiêu” đó chứ?

Anh nhận lỗi với cô một cách rất chân thành, không có một chút giả dối, rất cả đều là chân thành.

Anh nhìn khuôn mặt trắng nõn mộc mạc của cô, giọng nói rất nhỏ, rất khẽ: “Hoắc Kiều, sau này anh sẽ dành thời gian cho gia đình, tin tưởng anh một lần… Được không?”

Hoắc Kiều không lên tiếng.

Tiểu Khương Sanh ngồi trong lòng anh, hai bàn tay nhỏ bé đập thẳng lên mặt anh, còn toét miệng cười: “Bố…”

Khương Lan Thính gỡ bàn tay của con trai xuống, thơm nhẹ một cái, rồi lại áp sát vào mặt cậu bé.

Hoắc Kiều im lặng nhìn hai người.

Xuất thân của cô tốt, từ nhỏ đến lớn đều sống rất tùy tiện, Khương Lan Thính là cái hố duy nhất trong cuộc đời của cô… Bây giờ anh lại chân thành muốn chung sống cùng cô đến vậy.

Vốn dĩ cô trở về là vì muốn ly hôn với anh, nhưng lúc này cô không khống chế được mà rung động.

Khương Lan Thính vẫn ở lại.

Bởi vì trời mưa, bọn họ phải đợi suốt ba ngày ở thành phố H, ban đêm, Khương Lan Thính ngủ ở phòng bên cạnh và chưa từng ngủ chung giường với Hoắc Kiều.

Bọn họ đều không có loại trạng thái đó!


Ba ngày sau, bọn họ ngồi cùng một máy bay riêng trở về thành phố B, Hoắc Kiều trở về căn hộ của mình, cô dẫn theo Tiểu Khương Sanh trở về, nhưng Khương Lan Thính rất thường xuyên tới đây, một tuần đâu đó độ ba bốn lần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK