Hoắc Minh không phản đối, giọng điệu cũng dịu đi rất nhiều: “Đi đi!”
Khương Lan Thính từ từ lên lầu.
Phía trên lối đi nhỏ, ánh đèn chùm rực rỡ, chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của anh, thậm chí sâu trong nội tâm anh còn có chút lo lắng, cũng có chút háo hức, anh muốn mau chóng được thấy Hoắc Kiều nhưng anh lại sợ nếu thấy quá nhanh thì có thể sẽ chia ly trong tức khắc.
Anh không gõ cửa, sau khi đẩy cửa ra, lập tức liền thấy Hoắc Kiều đang ôm Tiểu Khương Sanh, ngồi trên sô pha bên cửa sổ dỗ trẻ con.
Đêm khuya, trăng sáng...
Vẻ mặt Hoắc Kiều rất dịu dàng, cô nhìn vào ánh mắt của Tiểu Khương Sanh, anh chưa từng thấy qua, không có gì có thể so với giờ khắc này càng làm cho anh cảm thấy, là anh làm cho Hoắc Kiều từ con gái lột xác thành một người phụ nữ.
Anh rón rén đi qua.
Anh nửa ngồi xổm trước mặt cô, Hoắc Kiều nhìn về phía anh, có chút ngơ ngác.
Tiểu Khương Sanh nửa ngủ nửa tỉnh, chắc hẳn do nghe thấy động tĩnh, ánh mắt nhóc con hé mở khe hở nhỏ, mơ mơ màng màng nhìn bố mình, cái miệng nhỏ nhắn còn động đậy hai cái, nhưng tóm lại bởi vì quá buồn ngủ nên không phát ra âm thanh gì.
Tiểu Khương Sanh nhắm mắt lại, ngủ ngon lành.
Khương Lan Thính đưa tay định chạm vào con trai, lại nói với Hoắc Kiều. Giọng anh hơi khàn, lại mang theo một chút dịu dàng. Anh nói: “Vừa rồi bố đã nói chuyện với anh! Một năm, nếu như anh không chăm sóc được cả em và con, hoặc là nói nếu em vẫn chưa hồi tâm chuyển ý, em có thể hối hận bất cứ lúc nào... Khương Sanh cũng sẽ đi theo mẹ.”
Thân thể Hoắc Kiều chấn động.
Nhưng cô không nói gì, cũng chỉ im lặng nhìn anh.
Khương Lan Thính nghiêng người, mắt dán vào mặt con trai, như vậy anh cũng rất gần Hoắc Kiều, anh thấp giọng nói: “Một năm này, chúng ta sẽ ở bên nhau! Lúc em quay phim, đứa bé cứ giao cho anh chăm sóc... Nếu anh thật sự quá bận rộn thì cũng sẽ có bố mẹ phụ giúp đỡ, Hoắc Kiều, vốn dĩ việc chăm sóc đứa bé không phải là chuyện của một mình em, anh cũng sẽ không vì chăm sóc đứa bé mà bỏ bê sự nghiệp, anh muốn làm chồng em và làm bố đứa bé, nhưng nếu anh không cân bằng hoặc không xử lý được những chuyện này, anh vẫn không phải là một người chồng đủ tư cách, cũng vẫn không có tư cách ở bên em.”
Anh nói rất nhiều, rất dạt dào tình cảm.
Hoắc Kiều sửng sốt sau khi nghe xong, sau đó cô hỏi: “Vậy tình cảm thì thế nào? Khương Lan Thính, tình cảm không quan trọng nữa sao?”
Khương Lan Thính ngước mắt lên.
Đôi mắt anh rất bình tĩnh, nhưng tim lại đập nhanh lạ kỳ, anh nhẹ nhàng cầm tay Hoắc Kiều, lẩm bẩm: “Một năm sau nếu em không thích anh nữa, anh sẽ để em đi mà.”
Anh nói xong những lời này, bản thân cũng sắp không chịu nổi.
Anh vùi mặt vào khuỷu tay bên kia của cô, anh chưa bao giờ yếu đuối như lúc này, anh gần như cầu xin tình yêu của cô...
Sao có thể chứ.
Sao anh lại trong thời gian dài như vậy, cảm thấy Hoắc Kiều không quan trọng được?
Rõ ràng khi đó họ chia tay, là anh trăm phương nghìn kế dỗ dành cô trở về, trăm phương nghìn kế muốn ở bên cô, kết hôn với cô...
Là anh, không biết trân trọng!
Hoắc Kiều rũ mắt, nhìn người đàn ông bên cạnh, cô đã từng nói phải suy nghĩ, nhưng cô cũng biết nếu cô không đồng ý, Khương Lan Thính vẫn sẽ dây dưa... Cô nghĩ, nếu anh đã muốn một cơ hội, vậy cứ cho anh một cơ hội thôi.
Lúc này, cô không tin anh có thể sắm vai người chồng tốt, người bố tốt.
Một lúc lâu, hầu như không nghe thấy tiếng cô, khẽ “ừ” một tiếng.
Khương Lan Thính không thể tin được, hồi lâu anh mới hiểu được, anh không ngước mắt lên bởi vì ánh mắt của anh quá chua chát quá cay đắng... Anh rất sợ sẽ mất bình tĩnh trước mặt Hoắc Kiều.
Sau đó, anh chỉ hôn nhẹ nhàng con trai mình.
Anh cảm ơn Tiểu Khương Sanh đã đến, cứu vãn mối quan hệ tình cảm cuối cùng giữa anh và Hoắc Kiều.