Minh Châu trở về căn hộ.
Cô tạm nghỉ việc và để hai dì nghỉ phép.
Cô ngồi một mình trong phòng, ôm đầu gối lẳng lặng chìm vào dòng suy nghĩ… Nước mắt rơi xuống từng giọt, cô nhẹ nhàng lau đi.
Lúc này, chuông cửa vang lên.
Cơ thể cô hơi cứng lại, lau nước mắt rồi đi đến cửa.
Qua mắt mèo, là thư ký Liều và một người khá giống luật sư, trên tay cầm một chiếc cặp.
Minh Châu hơi giật mình.
Sau đó cô liền hiếu, đây là đưa thỏa thuận đến.
Cô mở cửa.
Thư ký Liễu ngước lên, bất giác nói: “Sao mắt cô đỏ vậy? Cô khóc sao? Nếu cô khóc, ông Lục sẽ…”
“Ông ấy không đau lòng đâu!”
“Ký tên xong trở thành người lạ rồi.”
Thư ký Liêu ngập ngừng.
Anh ta bị kẹt ở giữa rất khó xử, anh ta muốn
nói cho Minh châu biết bệnh tình của ông Lục, có lẽ cô ấy sẽ mềm lòng, dù thế nào cũng còn cảm tình đúng chứ.
Nhưng anh ta cũng biết tính của Lục Khiêm.
Không cho nói tức là không cho.
Minh Châu cho bọn họ vào.
Thư ký Liễu và luật sư ngồi xuống, anh ta nhìn xung quanh: “Chỗ này khá tốt! Thước Thước đi học rồi sao?”
Minh Châu mang nước đá cho họ.
Thư ký Liễu không có tâm trạng uống nước, bệnh viện còn đang chờ anh ta!
Suy nghĩ hồi lâu, anh ta vẫn không chịu bỏ cuộc, thử nói: “Minh Châu, cô xem chuyện giữa cô và ngài Lục còn có thế thương lượng không? Mấy năm nay rất khó khăn mà!”
Minh Châu cụp mắt.
Sau một lúc lâu, cô thấp giọng: “Thỏa thuận đâu?”
Đôi mắt của thư ký Liễu đau nhức.
Chuyện gì vậy chứ, một người đang ở bệnh viện chờ phẫu thuật, một người ở đây không chịu bỏ cuộc.
Một đôi yêu nhau như vậy mà phải chia tay.
Trên đời này còn tình cảm nữa không!
Nhưng dù chua xót, anh ta vẫn nói với người đàn ông bên cạnh: “Luật sư Trần, anh đọc đi!”
Trong bầu không khí căng thẳng này, luật sư Trần cũng cảm thấy áp lực.
Anh ta lập tức cầm tài liệu lên đọc.
Minh Châu nghe thì hoảng hốt… Cô chỉ nghe thấy căn nhà trên đường Quảng Nguyên, Lục Khiêm cho cô.
Ý ông là sao!
Thư ký Liễu giải thích: “Chuyện của Lam Tử Mi là do ông Lục sai! ông ấy đáng nhận mọi sự tức giận đổ lên đầu ông ấy! Nhưng mà Minh Châu… Vì quá khứ, cho dù không thành vợ chồng nhưng cũng đừng trở thành kẻ thù, bởi vì… Bởi vì…”
Anh ta không nói được, cũng không thể nói.
Minh Châu không hiếu ý anh ta.
Cô chỉ cầm tài liệu, cẩn thận đọc qua một lần, Lục Khiêm cho rất nhiều.
Cô không cần.
Cô không cần căn nhà trên đường Quảng Nguyên.
Cô cũng không cần Lục Viên, cô nghĩ sau này ông sẽ kết hôn và sinh con, chưa chắc Lục Thước đã là người thừa kế duy nhất của Lục Viên.
Cô chọn mấy thứ rồi ký tên, cuối cùng ký vào cuối thỏa thuận.
Ký xong,
Cô lặng lẽ nhìn, đôi mắt hơi đau xót.
Cuối cùng đã kết thúc!
Cô và Lục Khiêm, hoàn toàn chấm dứt!
Thư ký Liễu hiểu rõ cô ấy, anh ta biết nếu Minh Châu biết bệnh tình của ông Lục, cô ấy sẽ không ký, nhưng… Không công bằng với cô ấy.
Ông Lục nói đúng, sao phải trì hoãn cô ấy lâu hơn nữa!
Thư ký Liễu vổ nhẹ vai cô, nhẹ nhàng nói: “Ông ấy… Bảo cô đừng khóc.”
Sao cô có thể ngừng khóc được.
Sau khi tiễn họ đi, Minh châu ngồi trong phòng, lặng lẽ rơi lệ.
Cô ngồi đó từ sáng đến khi chiều hôm buông xuống, mãi cho đến khi cơn đói cồn cào thì cô mới tỉnh táo lại, cô máy móc bước vào bếp, mở tủ ra, vứt hết mì gói yêu thích của cô.
Sau đó cô gọi cho dì.
“Tối nay tôi muốn ăn sườn chua ngọt, với khoai lang hấp.”
Cô không muốn ăn, nhưng đứa bé trong bụng cần ăn!
Thư ký Liễu chạy về bệnh viện.
Anh ta đưa thỏa thuận cho Lục Khiêm, Lục Khiêm dựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm tên “Hoắc Minh châu” thật lâu… Sau lại đôi môi khò khốc nở nụ cười.
Ông nói: “Cô ấy xuất thân từ một gia đình tốt, còn xinh đẹp, tuổi ba mươi cũng không muộn.”
Thư ký Liễu nghe xong muốn khóc.
Bà Liễu lấy khăn lông lau mồ hôi cho Lục Khiêm, giọng nói nghẹn ngào: “Bà cụ sẽ sớm quay lại, ngài phải khỏe mạnh ra ngoài, nếu không bà cụ sẽ rất buồn.”
Lục Khiêm mỉm cười: “Chắc chắn rồi!”
Thư ký Liễu lại hỏi: “Cần thông báo cho cô cả và cậu Hoắc bên kia không?”
Lục Khiêm lắc đầu.
Ôn Noãn còn phải sống ở nhà họ Hoắc, ông không muốn con bé bị vướng ở giữa, hơn nữa những lúc thế này, người ông nhớ nhất là Minh Châu và Thước Thước, nhưng vào lúc này ông không thể thấy mặt họ.
Chỉ có thể thấy, là đơn thỏa thuận ly hôn.
Lục Khiêm hơi nhắm mắt, nói với bác sĩ: “Chuẩn bị phẫu thuật!”
Ca phẫu thuật của Lục Khiêm kéo dài tám tiếng, cắt một nửa dạ dày.
Coi nhưthành công.
Nhưng sau đó, còn cần phải chăm sóc.
Khi tỉnh lại, bà cụ ngồi bên mép giường, vẻ mặt lộ rõ bà đã bị đả kích rất lớn.
Không ngờ, ôn Noãn cũng ở đây.
Hoắc Minh đứng ngoài cửa.
Cơ thế Lục Khiêm rất suy yếu, nhưng ông vẫn quay mặt qua, nhẹ nhàng chạm vào tay bà cụ. Bà cụ vừa tức giận vừa đau lòng, bà lau khóe mặt, thấp giọng nói: “Chuyện lớn như vậy, sao không nói cho Minh Châu biết.”
Thằng nhóc chết tiệt này, chỉ sợ không buông tay được.
Lần cuối không thể gặp nhau, có bao nhiêu tiếc nuối.
Lục Khiêm cười yếu ớt, ông nhẹ giọng nói: “Cô ấy đang giận con mà! Con không muốn cô ấy tức giận nữa!”
Bà cụ do dự một chút, hỏi: “Con ký rồi sao?”
Lục Khiêm không nói gì, chỉ nhìn bà cụ.
Bàn tay già nua của bà cụ nắm lấy tay ông, không đành lòng trách móc nữa.
Bệnh này như đặt một chân lên cửa tử, tương lai cũng chưa chắc khỏi hoàn toàn.
Bà cũng phụ nữ, bà cũng không muốn để Minh Châu bước vào vũng bùn, dù sao con bé còn trẻ… Không lý do gì để tha thứ cho Lục Khiêm chỉ vì ông bị bệnh.
Mẹ con trò chuyện xong.
Lục Khiêm quay đầu nhìn ôn Noãn.
Ôn Noãn biết tin hai người ly hôn, cô đau lòng khó nói thành lời.
Cô bảo Lục Khiêm nghỉ ngơi thật tốt.
Lục Khiêm nhìn lên trần nhà, nhẹ giọng nói: “Giới thiệu cho cô ấy một người phù hợp đi! Cô ấy ngốc lắm nên cần chăm kỹ mới được, Hoắc Minh quen nhiều người, nói cậu ấy nhìn nhiều một chút.”
Ôn Noãn cực kỳ khố sở.
“Cậu! Cậu đừng nói thế.”
Lục Khiêm gượng cười…
Ôn Noãn bước ra khỏi bệnh viện, vô cùng đau lòng.
Lên xe, cô tựa lưng vào ghế, lặng lẽ rơi lệ.
Hoắc Minh cũng buồn.
Anh ôm vai cô, dùng khăn giấy lau nước mặt cho cô: “Đừng khóc! Kết quả này chứng tỏ hai
người bọn họ không hợp nhau thôi! Hiện giờ chia tay cũng tốt.”
Ôn Noãn nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuấn tú của anh, lẩm bẩm: “Không tốt chút nào.”
“Chắc chắn Minh Châu đã khóc.”
Hoắc Minh cúi người, hôn cô.
Anh khàn giọng lẩm bấm: “Sau khi mang thai, Tổng Giám đốc ôn của chúng ta đa sầu đa cảm hơn.”
Rồi nhẹ nhàng vuốt ve bụng.
“Bạn nhỏ ra ngoài đi, đến lúc rồi!”
òn Noãn kéo tay anh ra, mềm mại nói: “Hoắc Minh, em đang nghiêm túc nói chuyện với anh!”
Hoắc Minh đang định trêu cô thì điện thoại trong túi áo vang lên.
Anh nhấc máy, bên đầu dây là giọng của Hoắc Chấn Đông: “Hoắc Minh, con đang ở đáu? Về nhà đi!”
Hoắc Minh gật đầu.
Anh cúp máy, nói với ôn Noãn: “Bố bảo chúng ta về nhà, giọng điệu có vẻ khá nghiêm trọng.”
Ôn Noãn suy đoán: “Chắc là chuyện ly hôn của cậu và Minh châu. Hoắc Minh, cậu không
cho kể bệnh của chú ấy, vậy sau này…”
Hoắc Minh khịt mũi: “Anh không hàu theo khố nhục kế cho lão già kia đâu!”
Ôn Noãn quay đầu.
Hoắc Minh nhẹ nhéo mặt cô, dỗ dành: “Giận rồi? Buổi tối anh lại phục vụ Tổng Giám đốc ôn.”
Nói là phục vụ, rõ ràng anh rất hưởng thụ.
Ôn Noãn từ chối: “Em không có tâm trạng!”
Hoắc Minh cười, ngồi thẳng dậy, khởi động xe.
Nửa tiếng sau, chiếc Maybach đen đỗ ở bãi đỗ xe nhà họ Hoắc.
Trời đã khuya, Thước Thước chạy đến, Minh
Châu theo sau.
Hoắc Minh đóng sầm cửa xe, nhíu mày.
Sao Minh châu cũnq quay về rồi?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK