Diệp Bạch cầm chìa khóa, mở cửa.
Vừa vào cửa, anh đã thấy con ngựa gỗ nhỏ màu xanh trên ghế sô pha mà anh làm cho em bé. Phải mất một tuần mới làm xong, còn phải quét sơn suốt một đêm.
Lúc này, nó yên nặng nằm ở đó.
Bị người ta lãng quên!
Diệp Bạch ngồi trên ghế sô pha, ngắm nhìn xung quanh. Anh rất quen thuộc với nơi này, dù đồ của Lục U và con đã được chuyển đi hết, nhưng trong không khí vẫn còn mùi hương của hai mẹ con, đặc biệt là mùi sữa của em bé.
Diệp Bạch cầm con ngựa gỗ, anh nhớ lại lúc Diệp Hồi gọi anh là bố.
Đó chính là hạnh phúc anh từng hy vọng.
Nhưng anh lại tự mình đẩy hạnh phúc ra xa.
Lục U, hãy chọn Chương Bách Ngôn đi!
Diệp Hồi cũng sẽ ở cạnh bố ruột của con bé.
Trong bóng tối, trên gương mặt của Diệp Bạch có một tia sáng... Anh không quan tâm mà im lặng ngồi đó, lặng lẽ nhớ nhung khoảng thời gian chung sống với Lục U.
Cát Na cẩn thận đẩy cửa ra.
Cô ta lo lắng cho Diệp Bạch.
Nhưng cửa vừa hé, một thứ gì đó lập tức đập về phía cửa, theo đó là giọng nói đầy nghiêm nghị của người đàn ông: "Cút!"
Cát Na ngẩn ngơ, cô ta không thể tin được đây là Diệp Bạch.
Diệp Bạch chưa từng thô lỗ như vậy.
"Diệp Bạch."
Giọng của cô ta như sắp khóc, lúc trước khi cô khóc, Diệp Bạch sẽ dỗ cô ta... Nhưng lúc này anh lại không hề làm vậy, giọng của anh vẫn đầy sự thô bạo và tức giận: "Cút ra ngoài, nghe thấy chưa!"
Cát Na khóc lóc.
Diệp Bạch nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, anh nghe một lát rồi từ từ gục đầu xuống... Che mặt bằng hai tay.
Anh đợi trong căn hộ cả đêm.
Lúc anh ngủ trên giường của Lục U, trên giường vẫn còn mùi hương của cô. Ban đêm, lúc nửa tỉnh nửa mê, anh khẽ vươn tay, gọi theo thói quen: "Lục U.''
Nhưng bàn tay lại chẳng có gì.
Lục U đã biến mất..
Diệp Bạch trợn mắt, từ từ ngồi dậy, ngồi đợi trong bóng tối đến hừng đông.
Nhưng anh không hề biết, đã từng có một người cũng ngồi trên chiếc giường, tựa cằm vào đầu gối, nhìn vào đêm tối, chờ đợi bình minh, chờ đợi anh trở về.
...
Thứ hai, Lục U đến công ty từ rất sớm.
Thư ký cũng đến sớm.
Thư ký rất tiếc về chuyện tình cảm của sếp cũ, cô ấy biết Lục U đã chịu đựng như thế nào suốt hai năm qua.
Cô ấy muốn nói một chút gì đó, đưa ra vài lời khuyên.
Lục U lấy khung ảnh trên giá sách xuống, nói với người sau lưng: "Đừng nói gì nữa! Tôi và anh ấy đã ly hôn theo thỏa thuận! Chắc giấy ly hôn cũng có rồi! Được rồi, luật sư Chu chịu trách nhiệm cho chuyện này đâu, cô ấy chưa đến à?"
Lúc này thư ký mới đưa một túi tài liệu.
"Luật sư Chu đã đến từ lâu ạ."
Lục U quay đầu lại, nhìn chằm chằm chiếc túi kia thật lâu rồi mới nở một nụ cười nhẹ: "Đã có rồi à! Cô đi ra ngoài trước đi, tôi muốn ở một mình một lát."
Thư ký gật đầu, rón rén đi ra ngoài.
Vừa cài cửa lại, cô ấy nhìn thấy Diệp Bạch.
Diệp Bạch mặc bộ âu phục thường ngày, hai tay đút vào túi áo, tựa người vào tường, không biết anh đang suy nghĩ gì.
Phải mất rất lâu sau thư ký mới tỉnh táo lại: "Tổng Giám đốc Diệp!"
Diệp Bạch hất cằm lên.