Ôn Noãn không phòng bị!
Chờ cô mở mắt ra, cả người đã ở trong vòng tay của Hoắc Minh, anh ôm cô chặt đến mức xương sườn cô đau nhức, trong miệng khắp nơi đều là hơi thở của anh.
“Hoắc Minh, anh điên rồi, buông tôi ra!”
Ôn Noãn liều mạng đẩy anh ra.
Nhưng Hoắc Minh gắt gao giữ chặt cô, căn bản không thể cử động, không chỉ vậy, anh còn muốn nhiều hơn nữa, Ôn Noãn bị anh đè dưới gốc cây lớn, hai cơ thể tiếp xúc, cọ xát.
Anh biết rất rõ cơ thể cô, tất cả đều hướng vào điểm nhạy cảm.
Anh muốn gợi lại ký ức của Ôn Noãn, thiết tha muốn biết trong lòng cô vẫn còn có anh... không có Khương Duệ, chỉ có anh, Hoắc Minh!
Cơ thể cọ xát, kịch liệt như là muốn bị anh chiếm hữu.
Ôn Noãn hai mắt đỏ hoe, cô vung một cái tát qua, đánh xong, cơ thể cô phập phồng dữ dội.
Hoắc Minh lại nắm lấy cằm cô, khẩn trương hôn cô.
Ôn Noãn không giãy giụa nữa.
Cô để anh hôn, để anh phát tiết, cô nhẹ nhàng quay mặt đi, khóe mắt ướt át: “Hoắc Minh, đừng làm cho tôi càng thêm hận anh! Không có Khương Duệ thì cũng có người khác, tôi sẽ luôn yêu đương và kết hôn, chẳng lẽ anh muốn theo tôi cả đời?”
Đột nhiên Hoắc Minh dừng lại.
Trán anh đặt bên cổ cô, nhẹ nhàng thở dốc, giọng nói khàn khàn: “Ôn Noãn, thà rằng em hận anh! Hận anh, ít nhất anh vẫn còn có vị trí trong lòng em! Nhưng em coi anh như không khí, rõ ràng em biết anh ở dưới tầng, em vẫn nấu cơm cho cậu ta ăn, em vẫn tiễn cậu ta xuống tầng, em còn nhìn cậu ta cười... em còn cho cậu ta cơ hội!”
“Ôn Noãn, ngay cả trái tim sắt đá cũng ấm lên rồi chứ?”
“Cho anh một cơ hội rất khó sao? Rõ ràng em còn cảm giác với anh, anh hôn em sờ em, em vẫn có phản ứng...”
...
Khóe mắt Ôn Noãn càng thêm ẩm ướt.
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Đúng! Hoắc Minh, tôi có cảm giác, đây không phải là phản ứng bình thường của phụ nữ trưởng thành sao? Bây giờ tôi chỉ cần tìm một em trai bao có kỹ thuật tốt chút, tôi cũng phản ứng được, điều này có thể nói rõ cái gì đây?”
Sắc mặt Hoắc Minh tái nhợt.
Ôn Noãn đứng thẳng người, cô và anh nhìn nhau trong gió đêm.
“Hoắc Minh, là chính anh không cần!”
“Hiện giờ nói những lời này có ích lợi gì?”
...
Ôn Noãn nói xong liền đi về phía căn hộ.
Đi được vài bước, cô dừng lại: “Đừng đến nữa!”
Hoắc Minh lặng lẽ nhìn bóng lưng Ôn Noãn, giờ phút này, anh biết rằng Ôn Noãn sẽ không quay đầu lại, mặc kệ anh làm bao nhiêu, cô cũng không quay lại!
“Ôn Noãn...”
Anh thì thào gọi tên cô, đầu choáng váng.
...
Nửa tháng sau Hoắc Minh khá suy sụp, ngoại trừ đi làm thì anh uống rượu trong câu lạc bộ, mỗi lần uống đến say mèm.
Hoắc Chấn Đông nhẫn nhịn nửa tháng, đích thân ra mặt đưa con trai về nhà.
Một xô nước đá...
Rào một tiếng giội từ đầu tới chân!
Hoắc Minh tỉnh táo ngay, anh lau mặt: “Bố!”