Hoắc Minh đột nhiên hiểu ra.
Thứ đầu tiên ôn Noãn muốn bảo vệ chính là hai đứa con, sau đó mới là anh!
Phát hiện này khiến anh cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
Anh nhìn xuống từ trên cao, nhìn khuôn mặt mềm mại hồng hào của cô, dường như anh có thể nhìn thấy một bản thân khác qua đó.
Một người… có được toàn bộ ký ức!
Hoắc Minh không thỏa hiệp với cô nhưng ngày tiếp theo, anh vẫn lái xe về nhà họ Hoắc.
Đã muộn, chiều tà dần buông.
Hoắc Minh không lập tức vào bên trong mà tựa lên cạnh xe, châm một điếu thuốc rồi hút chậm rãi.
Khói tỏa làm nhòe mặt anh.
Nhà họ Hoắc đông trẻ con, thỉnh thoảng trong đại sảnh có tiếng cười đùa vang lên, vô cùng náo nhiệt. Nhưng đối với anh mà nói sự náo nhiệt này có hơi xa lạ.
Hút xong một điếu, anh đi vào đại sảnh.
Trong đại sảnh có rất nhiều đứa trẻ lạ mặt, nhìn cũng xinh xắn trong sáng!
Lúc này có một cậu bé đang ngồi trên sô pha, biểu cảm có hơi xa cách, bên cạnh là mấy món đồ chơi bị bày ra tán loạn.
Hoắc Minh đang định hỏi.
Ôn Noãn bưng một đĩa bánh quy nướng tới, ngồi xổm trước mặt cậu bé, dịu dàng nói: “Sùng Quang, đây là mẻ mới làm, con nếm thử xem!”
Vẻ mặt của cậu nhóc có chút ngại ngùng, cầm lấy mấy cái.
“Ăn ngon không?” ôn Noãn sờ đầu của cậu nhóc.
“Ăn ngon!”
Tiếu Hoắc Tây thò lại gần, dựa vào cậu bé: “Trương Sùng Quang, cái bánh quy nhỏ này mẹ tớ bỏ thêm nhiều sữa bò lắm!… Ngày mai cậu lại tới đây nữa, được không?”
Khuôn mặt nhỏ của cậu bé ửng đỏ, gật đầu!
Hoắc Minh khẽ nhíu mày.
Nhìn thế nào anh cũng cảm thấy cậu bé tên là Trương Sùng Quang giống như con rể nuôi từ bé của nhà họ Hoắc vậy!
Con rể nuôi từ bé của Hoắc Tây!
Anh cảm thấy… Anh cần phải nói chuyện với ôn Noãn!
Tới đêm dài, thật vất vả mới chờ đến lúc bọn nhỏ ngủ, Hoắc Minh đi vào phòng trẻ em, gõ cửa: “Có tiện không, tôi có chuyện muốn nói với em, về Hoắc Tây!”
Về con cái, òn Noãn vẫn đồng ý nói chuyện với anh.
Cô cúi đầu nhìn Tiểu Hoắc Tây trong lòng ngực, nhẹ giọng nói: “Lát nữa tôi qua phòng anh!”
Một lát sau, cô đẩy cửa phòng ngủ của anh ra.
Trong phòng ngủ, ánh đèn lập lòe tạo nên khung cảnh kiều diễm.
Hoắc Minh đã tắm xong, trên người chỉ mặc một bộ áo tắm, dáng người anh vổn đã đẹp, chỉ đơn giản khoác áo tắm trên người thôi nhưng cũng đã rất hút mắt.
Lúc Ôn Noãn đánh giá anh, Hoắc Minh cũng đang đánh giá cô.
Anh cười nhạo: “Mặc kín thế, sợ anh làm chuyện xằng bậy à?”
Ôn Noãn không đế ý tới anh, ngồi xuống cái ghế sô pha đối diện anh, dịu dàng hỏi hỏi: “Anh muốn nói với tôi chuyện gì liên quan tới Hoắc Tây vậy?”
Hoắc Minh không vòng vo: “Trương Sùng Quang liên quan gì tới nhà họ Hoắc? Liên quan gì tới Hoắc Tây?… Nếu tôi đoán không nhầm, cậu bé đó cũng có nhóm máu hiếm?”
Ôn Noãn rũ mắt cười nhẹ: “Không phải anh đã đoán được rồi sao!”
Không khí trở nên ngưng đọng.
Hoắc Minh nhìn ôn Noãn.
Cô mặc một chiếc váy len dài màu hồng phấn, cả người trông rất mềm mại, nhưng chuyện mà cô đã làm lại vô cùng cứng rắn!
Hoắc Minh không muốn làm phiền đến bố mẹ, giọng nói nén xuống rất thấp nhưng lại lộ sự nghiêm khắc.
“Đó là một con người đang sống! Không phải đồ vật em có thể mua bán!”
“Ôn Noãn… Em dùng bao nhiêu tiền đế bịt miệng bố mẹ thằng bé?”
Ôn Noãn hoảng hốt đến mức bật cười.
Anh đang chỉ trích cô, chỉ trích cô không có đạo đức!
Ôn Noãn không nhận cái nồi này!
Cho dù đã là đêm khuya, cô vẫn gọi điện thoại cho trợ lý, dịu dàng nói: “Trợ lý Từ, cô đi tới công ty một chuyến, lấy tài liệu số một từ trong két sắt của tôi ra… ừm, đưa đến nhà lớn bên này đi!”
Sau khi bên kia đồng ý, ôn Noãn cúp điện thoại.
Hoắc Minh nhíu mày.
Một giờ sau, trợ lý Từ chạy tới giữa đêm khuya, sau khi đưa tài liệu cho ôn Noãn ròi rời đi!
Ôn Noãn cầm phần tài liệu đó đưa cho Hoắc Minh: “ở đây có đáp án mà anh muốn!”
Sau khi Hoắc Minh mở ra, ánh mắt của anh khựng lại.
Anh là người làm bên ngành luật, trước khi mở tập tài liệu này ra, anh chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ làm một chuyện hoang đường như vậy!
Là anh!
Là anh rót hai trăm triệu tiền vốn vào công ty của bố Trương Sùng Quang!
Là anh và bố của Trương Sùng Quang đi đánh golf!
Là anh, người đã đưa ra quyết định để Trương Sùng Quang làm bạn cùng lớn lên với Hoắc Tây!
Từ đầu tới cuối đều là anh… Hay là một bản thân anh khác!
Anh nhẹ nâng mắt nhìn về phía ôn Noãn.
Ôn Noãn đứng ở trước cửa sổ sát đất, chỉ đứng đó, một hồi lâu sau cô mới nói nhỏ: “Hoắc Minh, dù em không muốn nhưng cũng phải thừa nhận, thật ra anh và anh ấy là hai người khác nhau!”
Ba năm đó, Hoắc Minh chăm sóc Hoắc Tây một mình.
Anh yêu thương Hoắc Tây đến tận xương cốt! Có thế hy sinh hết tất cả mọi thứ!
Mà người đang đứng trước mặt này, lý trí, bình tĩnh… Nhưng lại không phải là anh của trước kia!
Ôn Noãn nghĩ, không phải cô muốn từ bỏ.
Chỉ là cô, có hơi đau đớn…
Cô đứng ở trong đêm tối, bóng dáng cũng trở nên cô đơn.
Hoắc Minh khẽ giật môi.
Đương nhiên anh có cả trăm cách đế biện giải cho chính mình, thế nhưng anh nói không nên lời.
Bởi vì giờ khắc này ôn Noãn có vẻ rất khổ sở!
Cô đang nhớ tới… một con người khác của anh sao?
Đêm đông, tuyết rơi dày đặc.
Trong nhà đã bật máy sưởi vô cùng ấm áp, cửa sổ sát đất đã bị một lớp sương mù phủ kín.
òn Noãn đưa ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên mặt kính, giọng nói hơi khàn: “Hoắc Minh, anh biến em trở thành một con người giống anh nhưng rồi anh lại quay về một mình!”
Anh ở trước mặt lại không phải là anh.
Linh hồn ấy đã không thế nào hòa hợp với cô được nữa.
Cho dù bọn họ ở trên giường, làm những chuyện thân mật nhất, nhưng sáu bên trong thân thể cô thân vẫn luôn cảm thấy trống rỗng… Luôn có sự khác biệt.
Dáng vẻ của ôn Noãn lúc này đủ đế khiến mọi người đàn ông động lòng.
Hoắc Minh từ từ bước qua, ôm chặt lấy thân hình mảnh khảnh của cô từ phía sau lưng, mặt anh dán bên lỗ tai cô, thấp giọng hỏi: “Anh ta tốt vậy sao? Chỗ nào tốt như vậy, hửm?”
Anh biết là không nên nhưng anh vẫn cảm thấy không thoải mái.
Anh nghĩ đến việc có lẽ người phụ nữ này đã từng lăn trên giường cùng với một bản thân khác, sung sướng hạnh phúc như thế.
Khuôn mặt cô ửng hồng, giọng nói say lòng người.
Cả người thăng hoa vì một người khác!
Anh lại thây… Cực kỳ không thoải mái!
Ôn Noãn hơi nghiêng mặt: “Anh muốn biết?”
Hoắc Minh ừ một tiếng, sau đó bắt đầu hôn cô, hôn từ bên má rồi đến sau tai, sau đó hôn xuống cố… Nụ hôn tinh tế cấn thận càng như đang tôn sùng.
Ôn Noãn nhẹ nhàng xoay người, dịu dàng hôn lấy anh.
Hôn một hồi lâu, cô dựa vào bên gáy ấm áp của anh, nhẹ giọng lấm bấm: “Nếu anh muốn thấy, tôi sẽ cho anh xem!”
Đêm đã khuya, ôn Noãn đi về.
Cô để lại một đoạn video cho Hoắc Minh, đế anh xem từ từ.
Trong phòng ngủ màu xám đen cách điệu.
Hoắc Minh chỉ mặc áo tắm, dựa trên chiếc giường cỡ khủng, không thèm để ý cầm điều khiến từ xa bật lên.
Chỉ trong một giây, anh đã bị hình ảnh kia làm chấn động.
Đó là lần cuối cùng của Hoắc Minh và ôn Noãn, anh ngồi trong phòng sách, ôn Noãn nằm ở trong lòng ngực anh, cẩn thận hầu hạ anh… Lúc ấy cô còn đang có thai, ước chừng khoảng bốn tháng.
Hoắc Minh nhìn chuyên chú, cặp chân thon dài đặt trên khăn trải giường, lúc thì duỗi thẳng lúc lại gập lên.
Ngực anh như muốn nổ tung!
Anh thấy một bản thân khác nhẹ nhàng lấy mái tóc dài của ôn Noãn nhẹ nhàng đặt lên môi hôn: “Ôn Noãn, đủ rồi! Đủ rồi!”
Anh thấy bọn họ, ôm hôn nhau đến khi cõi lòng tan nát.
Ánh sáng xanh chiếu xuyên qua phòng ngủ u tối.
Chỉ mười phút ngắn ngủi nhưng Hoắc Minh đã nhìn đi nhìn lại vô số lần…
Sáng sớm hôm sau, tâm trạng của Hoắc Minh tóm lại rất khác, vừa xuống lầu đã tìm người giúp việc hỏi về õn Noãn.
Người hầu mỉm cười nói: “Mợ chủ đã ra ngoài từ sáng sớm, hình như là đi đến sân bay.”
Hoắc Minh ít nhiều có hơi thất vọng.
Anh ngồi xuống, lẳng lặng uống cà phê nhưng trong đầu chỉ toàn là hình ảnh ôn Noãn phiền muộn tối qua, còn có đoạn video thân mật trong quá khứ của bọn họ…
Anh không thể tin được, ôn Noãn sẽ nguyện ý làm vậy cho một người đàn ông.
Trong nửa năm này bọn họ cũng có làm vài lần, tất nhiên cũng có lúc anh cảm thấy cực kỳ vui sướng. Thế nhưng sau khi anh nhìn thấy đoạn video kia, lúc ôn Noãn ở trên giường anh chưa bao giờ hoàn toàn thả lỏng.
Chưa một lần nào!
Ước chừng là tâm lý ham muốn được chinh phục của đàn ông, anh cảm thấy gấp không chờ nổi muốn có cô.
Anh muốn nhìn cô chìm sâu, muốn nhìn dáng vẻ của cô lạc vào trong biến tình!
Thế nhưng cô châm lửa một đêm, sáng sớm tinh mơ đã chạy mất!
Trong lòng lẫn sinh lý của Hoắc Minh đều nghẹn thành một ngọn lửa.
ở văn phòng rất bận rộn.
Anh lại không phải mấy người trẻ xốc nổi có thể bỏ qua tất cả công việc để theo đuổi vợ, nhưng tóm lại vẫn bực mình vì người phụ nữ đáng hận kia.
Lúc giữa trưa, anh gọi điện thoại cho ôn Noãn.
Ôn Noãn nghe.
Sau tối hôm qua, mối quan hệ của đã hoàn toàn thay đổi, đặc biệt là Hoắc Minh đã phải chịu sự kích thích vô cùng to lớn!
Anh tựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay thon dài nhẹ nhàng kéo lỏng cà vạt, giọng điệu dịu dàng hơn bình thường một chút “Buổi tối có một bộ kịch nói, nghe Minh Châu bảo em có thích một diễn viên, chúng ta đi xem nhé?”
Tập đoàn Tây Á.
Ôn Noãn đứng trước cửa sổ sát đất to lớn, nhìn bông tuyết bay phấp phới bên ngoài.
Cô biết Hoắc Minh đang theo đuổi cô, với sự hiếu biết của cô về anh, tám phần là bị video kia kích thích.
Khẳng định anh sẽ muốn càng nhiều thứ hơn!
Anh muốn, ôn Noãn cũng không định cho, ít nhất không phải hiện tại.
Cô đưa ngón tay thon dài lên gõ nhẹ cửa kính, mỉm cười nhẹ nhàng:” Luật sư Hoắc không tìm nổi một người đi xem kịch nói chung sao?”
Lời cô ít nhiều cũng mang theo ý tán tỉnh, trêu chọc anh!
Hoắc Minh là đàn ông, mà đàn ông đều sẽ thích!
Anh khẽ cười một tiếng nhưng vẫn thành thật thành khẩn trả lời: “Chúng ta đi xem kịch nói trước, buối tối không về nhà, qua đêm ở khách sạn nhé. Chúng ta có thể vừa uống rượu vang đỏ vừa thưởng thức cảnh tuyết rơi!”
Ôn Noãn rũ mắt cười nhạt.
Thứ anh muốn thưởng thức là thân thể của cô mới đúng!
Giọng nói của cô trở nên nghèn nghẹn: “Đề nghị của anh thật khiến người ta động lòng, nhưng mà… tối nay tôi cần phải tham gia một bữa tiệc công việc!”
Cô nói dối
Cô nghĩ anh cũng biết thế nhưng nếu một người đàn ông muốn theo đuổi một người phụ nữ, anh ta sẽ rất kiên nhẫn.
Quả nhiên, Hoắc Minh cũng không bực bội.
Anh thấp giọng nói: “Buổi chiều thì sao, buổi chiều em có rảnh không? Chúng ta gặp nhau nhé?”
Ôn Noãn nhìn tuyết mịn bay đầy trời, ý cười càng thêm phần nhạt nhòa, thực sự rất nghị lực đấy!
Thế nhưng cô vẫn đồng ý: “Buối chiều, lúc bốn giờ rưỡi, tôi sẽ ở phòng tập thế thao của công ty, có thời gian một tiếng.”
Phòng tập thể thao…
Hoắc Minh có hơi tiếc nuối nhưng có chút ít còn hơn không.
Ôn Noãn cúp điện thoại.
Cô nhớ tới một giờ trước thư ký Trương có gửi một tin nhắn:
[Luật sư Hoắc đã sa thải sở Liên.]
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK