Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ôn Noãn nhẹ nhàng lắc đầu: “Không cần! Em gọi xe cũng tiện, Cảnh Từ… Nếu kết hôn rồi thì phải đối xử với người ta thật tốt, đừng mập mờ không rõ với người khác, bằng không vợ anh sẽ không vui.”

Lúc cô nói, cái mũi cao trắng hơi hơi đỏ lên.

Có lẽ hơi nhạy cảm!

Cảnh Từ cũng nhận ra, anh ấy rụt tay lại, hơi hơi mỉm cười: “Anh sẽ làm vậy! Em trở về nhớ chú ý an toàn!”

Ôn Noãn ừ một tiếng: “Giúp em nói với Bạch Vi một tiếng.”

Tâm trạng của cô không vui, vốn định sau khi rời khỏi đây sẽ đi dạo một chút, nhưng lúc vừa mới đi ra khỏi câu lạc bộ đã nhìn thấy một chiếc xe việt dã quen thuộc dừng trước cửa, người ngồi trên xe thấy cô đi ra thì lập tức nhảy xuống xe.

Là Khương Duệ!

Cậu ta mặc quần jean màu xanh sẫm, phía trên khoác áo da màu đen.

Chỉ nhìn từ góc nghiêng, cặp chân vừa dài vừa thẳng kia cực kỳ hấp dẫn con gái.

Ôn Noãn cười: “Khương Duệ, sao cậu lại tới đây?”

Khương Duệ đi đến trước mặt cô, ánh mắt sâu thẳm: “Mới đi công tác về, hỏi thăm một chút thì biết cậu đang ở chỗ này… Chơi vui không, tôi đưa cậu về nhé?”

Ôn Noãn nhìn gương mặt đẹp trai trẻ trung của cậu ta, cô biết tấm lòng của Khương Duệ.

Cậu ta thích cô, muốn theo đuổi cô.

Ôn Noãn nghĩ một hồi rồi nói: “Khương Duệ, tạm thời tôi không muốn yêu đương, cậu không cần phí thời gian…”

Một ngón tay thon dài chặn môi cô lại.

Vẻ mặt của Khương Duệ tỏ rõ sự nghiêm túc xưa nay chưa từng có: “Theo đuổi phụ nữ chỉ có hai chữ lãng mạn, không hề lãng phí… Ôn Noãn tôi biết biết bây giờ cậu không muốn yêu đương, sau này cũng chưa chắc có thể thích tôi, nhưng tôi muốn thử một lần, tôi rất muốn thử một lần, không thử thì sao biết được chúng ta có thích hợp hay không!”

Ôn Noãn ngửa đầu, nhìn cậu ta.

Giờ khắc này Khương Duệ đã rất trưởng thành, cực kỳ quyến rũ.

Giọng nói Khương Duệ hơi khàn: “Anh thích em! Anh muốn làm người yêu của em! Anh không giống với Cảnh Từ… Cả nhà anh cũng thích em, giữa chúng ta không có bất kỳ một lực cản nào cả, em chỉ cần hưởng thụ việc anh theo đuổi em mà thôi! Ôn Noãn, thử với anh đi!”

Gió đêm thổi bay làn váy của Ôn Noãn.

Cô và Khương Duệ đứng chung một chỗ, khung cảnh lãng mạn!

Khương Duệ nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai gầy của cô, từ từ cúi người.

Cậu ta muốn hôn cô…

Ôn Noãn né tránh, cuối cùng nụ hôn dừng trên chóp mũi của cô, ở trong mắt người ngoài có vẻ vô cùng mập mờ thân mật.

Ôn Noãn thừa nhận, đề nghị của Khương Duệ khiến cô động lòng, một tình yêu mới thật sự là phương pháp tốt nhất để vuốt phẳng miệng vết thương, thế nhưng cô không muốn làm như vậy.

Khương Duệ là người bạn cô quý mến, cô không muốn lợi dụng cậu ta.

Cô nhẹ nhàng mở miệng: “Khương Duệ, cậu để tôi bình tĩnh một thời gian có được không?”

Khương Duệ từ trên cao nhìn xuống, hồi lâu sau cậu ta mới nhẹ nhàng hỏi: “Thật ra đây cũng không xem như là từ chối, có phải không?”

Ôn Noãn nói gì đó nhưng đã bị gió thổi tan đi…

Cách đó không xa, một chiếc Bentley màu vàng kim dừng lại.

Hoắc Minh ngồi ở bên trong xe, lẳng lặng chăm chú nhìn bọn họ, đèn đường đánh vào khuôn mặt anh tuấn của anh, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.

Anh nhìn Ôn Noãn dịu dàng nhìn Khương Duệ.

Anh thấy Khương Duệ mở cửa xe, đỡ lấy eo Ôn Noãn, phong độ nhẹ nhàng.

Anh nhìn Ôn Noãn ngồi vào ghế phụ trên xe Khương Duệ …

Ôn Noãn chấp nhận Khương Duệ rồi sao?

Bọn họ sẽ ở bên nhau sao?

… Hoắc Minh dừng xe dưới nhà Ôn Noãn, ngừng một hồi mà đã trôi qua một buổi tối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK