Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quay trở lại phòng tiệc vần vò cùng náo nhiệt.
Ôn Noãn là tiêu điểm của toàn trường, ngoại trừ thân phận của cò là con dâu nhà họ Hoắc ra thì đó chính là tin tức lần trước. Tất cả mọi người đều đang quan sát mối quan hệ giữa cỏ và Hoắc Minh ở chung, muốn tìm ra một vài dấu vết.
Nhưng ôn Noãn lại thoải mái hào phóng, không tìm nối một khuyết điểm.
Cò ngồi ở bên cạnh Hoắc Minh, dựa vào bén vai anh mang theo một chút vê ỷ lại, cũng không muốn chiếm sự nối bặt, chỉ ngồi nghe anh bàn công việc với người khác, nếu cô hiểu cũng chỉ ngầu nhiên nói thêm một hai câu.
Ngược lại, Đinh Tranh lại vò cùng nổi bật giữa một đám đàn ông.
Cò ta có hơi đắc ý, đang định đến nói chuyện với Hoắc Minh thì lại thấy người đàn ông cởi áo khoác ra che lại chân vợ mình, dịu dàng nói nhỏ: “Lạnh rồi đúng không! Lúc ở trong nhà bảo em mặc nhiều thêm một tí, em nhìn cò Đinh di, người ta biết chăm sóc bản thân ghê.”
Ánh mắt của mọi người tập trung về phía Đinh Tranh.
Đinh Tranh mặc áo lõng, đang nóng đến mức toát mồ hòi hột, nghe lời này liền có hơi khó xử.
Cố Trường Khanh tới trề, đúng lúc nghe được lời này.
Hắn chỉ cười nhẹ..
Người yêu cũ gặp nhau đỏ bừng cá mắt, Đinh Tranh qua lại với một đống đàn òng nhưng người cô ta thật sự yêu chính là Cố Trường Khanh, thế nhưng thằng khốn Cố Trường Khanh này lại chỉ yêu ôn Noãn.
Mõi Đinh Tranh run rây, thốt ra một câu: “Tổng Giám đốc Cố, hõm nay tòi muốn tặng cho anh một món quà lớn!”
Cố Trường Khanh nhìn thoáng qua ôn Noãn.
Cò dựa vào bẽn người Hoắc Minh, tuy rằng rất khiêm tốn nhưng Cố Trường Khanh chỉ liếc mắt một cái là đã nhìn thấy chiếc đồng hồ trên tay cò.
Cùng một cặp với đồng hồ của Hoẳc Minh!
Bổng nhiên hăn hiếu được vì sao Hoâc Minh lại tự tin như vặy.
Có lẽ Ôn Noãn còn lưu luyến với cuộc hòn nhân này, có lẽ cô cũng không hạnh phúc nhưng cò lại cam tâm tình nguyện giữ lại cuộc hòn nhân này. Bởi vì những hồi ức giữa cò và Hoắc Minh đã giữ cò lại.
Chỉ cần Hoắc Minh không tìm đường chết, cô sẽ không rời đi.
Ánh mắt của Cố Trường Khanh trở nên ảm đạm.
Hắn ngồi xuống vị trí cách ôn Noãn hai người, không biết có phái là do trùng hợp hay không, sau đó hai người kia lại đi nghe điện thoại, Cố Trường Khanh lại dịch sang bên kia, cùng với Hoẩc Minh một trái một phải kẹp ôn Noãn ở giữa.
Trên sân khấu, lãnh đạo trường vinh danh các cựu học sinh xuất sắc.
Đinh Tranh quyên góp mười triệu được đứng thứ nhất, trong phút chốc nổi bặt vô cùng.
Tiếng vổ tay vang lén từ tứ phía.
Đinh Tranh đứng dậy, hơi kiểng chân lên một chút.
Cò ta rất tự tin, đây chỉ là nước cờ đầu tiên đế đưa cò ta tiến vào tầng lớp thượng lưu ở thành phố B, cò ta phải hò mưa gọi gió, cuối cùng khiến ôn Noãn phải ngấng đầu nhìn cò ta.
Lúc ngồi xuống, ánh mắt của cõ ta xẹt qua Ôn Noãn.
Hỏm nay, cò ta mang tới cho ỏn Noãn một món quà lớn.
Đúng lúc này, màn hình chính bắt đầu chiếu lại lịch sử của trường, còn có một vài hoạt động lớn.
Người ngồi bên dưới đều đang bàn bạc chuyện làm ãn qua lại.
Không ai đế ý.
Sau khi chiếu được hơn hai mươi phút, không biết là ai đã hò lên: “Đây không phải là õn Noãn và Cố Trường Khanh sao? Khi đó nhìn ngây ngô thật!”
Không khí lặng im!
Tất cả mọi người nhìn về phía màn hình, chỉ thấy trên màn hình lớn, ôn Noãn nàm hai mươi tuổi đứng ở dưới bóng cây ngõ đồng trong ngôi trường kiểu Pháp.
Cây tỏa bóng mát.
Ánh mặt trời xuyên qua tán lá, từng tia nắng long lanh chiếu xuống mặt đất.
Cò gái trẻ mặc chiếc váy dài màu trắng đang đứng chặn Cố Trường Khanh trẻ tuối của lúc đó, khuôn mặt cò ửng đỏ nhưng vẩn dũng cảm nói ra cáu đó: “Cố Trường Khanh, em thích anh!”
Hình ảnh này khiến ánh mắt của Cố Trường Khanh trở nên thâm trầm.
Hồi lâu sau, hắn dắt xe đạp tới bên cạnh Ôn Noãn, nhẹ nhàng nói: “Lên xe!”
Ôn Noãn cằn mòi dưới, sau đó đỡ lót xe rồi ngồi lên xe hắn, chân Cố Trường Khanh vừa đạp, cò đã vội vàng giữ chặt vạt áo sơ mi trắng của hắn…
Hình ảnh chợt thay đổi, là trường học thư viện.
Giữa trưa không có người.
ôn Noãn ghé vào bàn nằm ngủ, dưới mắt có hơi xanh xao.
Cố Trường Khanh ngồi đối diện cò đọc sách, khi thấy cò đã ngủ, hân đặt sách xuống, im lặng nhìn cò.
Một phút sau, Cô’ Trường Khanh cúi người hòn Ôn Noãn.
Toàn bộ sảnh lớn lặng ngắt như tờ, có người nhỏ giọng nói thầm.
[Đây xem như là cặp đòi nối tiếng nhất trường chúng ta đúng không?]
[Chắc hẳn là Cố Trường Khanh thích trước.]
[Nhanh im đi! Sắc mặt của Hoắc Minh tái mét rồi kìa…]
So với Hoắc Minh, sắc mặt của Cố Trường
Khanh còn khó coi hơn.
Những hình ảnh này xa xăm đến mức bản thân hẳn cũng đã quén nhưng vào giờ phút này lại hiện ra rõ ràng trước mằt khiến hắn nhớ lại, không thế không hoài niệm.
Kẻ ngốc cũng nhìn ra được lúc ấy hắn thích Ôn Noãn!
Thích mà không tự biết.
Hằn-đau khổ đến mức biếu cảm trên mặt cũng trở nên vặn vẹo, phái cố hết sức đế kìm nén lại cảm xúc mới không mất bình tĩnh.
Hắn yêu ôn Noãn
Từ đau tới cuối luôn yêu, chỉ là hắn lại bị ám ảnh bởi những khát vọng về quyền lực …
Hân biết, những hình ảnh này nhất định đã kích thích Hoắc Minh nhưng hắn không hề cảm thấy đắc ý chút nào, bởi vì hắn mới chính là kẻ thua cuộc thâm hại nhất.
Đinh Tranh nâng ly đê’ dài với hắn, mỉm cười, hạ giọng hỏi: “Thích món quà tôi tặng không?”
Thứ này hay ghê, có thế khiến Cô’ Trường Khanh đau khố, khiến vợ chồng Hoầc Minh náy sinh mâu thuẫn.
Quả thật là vậy, những hình ânh đó khiến Hoằc Minh cực kỳ không thoải mái.
Tình đau ngây ngô say đẳm quá động lòng người.
Lúc Ôn Noãn thích Cô’ Trường Khanh, cò không hề kiềm chế, nếu khõng phải sau đó xảy ra biến cố, anh tin chắc bọn họ đã ở bên nhau, kết hòn sinh con, người ngồi ở vị trí thân mặt này chính là Cô’ Trường Khanh và ôn Noãn.
Còn có cái thư viện chết tiệt kia.
Từ trước tới nay Hoắc Minh vần luôn kìm chế nhưng lúc này anh lại không muốn duy trì phong độ nữa.
Phong độ là thứ mà những kẻ thất bại cần giữ. Anh là Hoắc Minh, anh không cần che giấu dục vọng chiếm hữu với vợ của mình!
Anh kéo ôn Noãn đứng dậy.
Nhẹ nhàng nâng ly, cười nhẹ: “Tặp đoàn Tây Á bỏ vốn một trăm triệu, tiền nào của nấy, phá hủy thư viện trường học để xây lại!”
Không gian lặng im.
Mùi dấm chua đậm đà, không thèm che dấu chút nào!
Hoắc Minh nói xong thì lập tức dắt vợ rời đi.
Lúc bọn họ đi tới cửa phòng tiệc, một giọng nói khàn khàn cất lẽn: “ôn Noãn!”
Hoắc Minh túm chặt tay ôn Noãn.
Nhưng ôn Noãn vần từ từ quay đầu lại, cô im lặng nhìn Cố Trường Khanh, hắn cũng nhìn chãm chú vào cò… Mười năm tròi qua, có rất nhiều chuyện xảy ra, bọn họ đã hướng tới một cuộc sống hoàn toàn khác nhau.
Thế nhưng, Cố Trường Khanh vẩn nợ cô một vài thứ.
Giọng nói của Cố Trường Khanh rất khàn: “Ôn Noãn, nếu có cơ hội làm lại, anh chỉ cần em.”
Tiền tài, quyền lực đều là chó má!
Ôn Noãn cười lạnh lùng.
Trên đời này làm gì có quả hối hận…
Trên ghế dài, Đinh Tranh ngây ra, cỏ ta không ngờ Hoắc Minh sẽ phân ứng nhưthế.
Không phải anh nên duy trì phong độ, chờ đến buối tối mới hỏi tội ón Noãn phản bội sao?
Sao anh lại đồng ý dùng trăm triệu chỉ đế phá hủy thư viện chứ. Cũng chỉ vì ở nơi đó Cố Trường Khanh đã hỏn ôn Noãn sao. Cho nên anh chịu không nổi, cho nén anh đã…
Anh để ý tới Ôn Noãn như vậy sao?
Vào khoảnh khắc Đinh Tranh tức giận đến phát run, gã chồng chủ mỏ than gọi điện thoại tới cho cò ta, giọng nói rất khẩn trương: “Đinh Tranh, cò ở bên ngoài không gây chuyện cho tòi chứ?”
Câu này không đúng.
Đinh Tranh vội vàng hỏi: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Người đàn ông thở dài thở ngăn: “Cò không gây họa cho tôi là được, hôm nay bổng nhiên có người tới kiểm tra quặng, trận thế kia như muốn lột mấy lớp da của tôi, còn nói ngày mai sẽ đến nữa!”
Đinh Tranh dịu dàng dỗ dành ông ta: “Em đang ở thành phố B đế tìm mối quan hệ cho anh đây.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK