Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà ủng hộ An Nhiên: “Nghĩ kỹ thì tốt! Chúng ta có tay có chân, không sợ không nuôi được con.

An Nhiên nói nhỏ: “Cảm ơn dì Lâm.”

Dì Lâm vỗ nhẹ đầu cô: “Cảm ơn cái gì, đồ ngốc! Uống xong cái này thì nhanh đi ngủ đi, sáng mai còn phải đi làm!”

Nhắc đến đây, An Nhiên không nhịn được châm chọc.

“Hôm nay Lý Tư Ỷ lại làm ầm lên với Tổng Giám đốc Cố.”

Dì Lâm giả vờ ngạc nhiên: “Vậy sao? Vậy thì Tổng Giám đốc Cố lại xấu mặt rồi.”

An Nhiên cười cười không nói thêm gì.

Nhưng dì Lâm lại trầm ngâm, bà đã từng gặp Tổng Giám đốc Cố, rất nhiều lần xã giao Tổng Giám đốc Cố đều đưa An Nhiên về, còn có một lần lên nhà ngồi, nhưng chỉ uống một tách trà.

Ánh mắt Tổng Giám đốc Cố nhìn An Nhiên có phần không đúng.

Cũng không phải cách đàn ông nhìn phụ nữ, dì Lâm cảm thấy, ông ấy nhìn người khác thông qua An Nhiên.

Từ rất lâu, bà vẫn nghe được tin đồn nhảm ở thành phố B.

Tổng Giám đốc Cố phong lưu này, vào thời còn trẻ đã yêu thầm bà chủ nhà họ Hoắc, cũng chính là mẹ của Hoắc Doãn Tư, vào lúc An Nhiên nghèo túng nhất, Tổng Giám đốc Cố đã thu nhận An Nhiên, rồi sau đó hai năm sau, An Nhiên càng ngày càng giống người đó... Bà Ôn.

Dì Lâm không thể nói là tốt, cũng không thể nói là không

tốt.

Nhưng quả thực An Nhiên đã tốt hơn trước.

Những lời này, bà không nói trước mặt An Nhiên, nói ra cũng không tiện.

Ngày hôm sau, An Nhiên đến công ty làm việc.

Trên mặt Cố Vân Phàm lại có thêm vài vết cào, cùng lúc đó trên cổ cũng có thêm mấy vết xanh tím.

An Nhiên nghĩ thầm: Thật đủ kịch liệt!

Nhưng cô vẫn nở nụ cười điềm tĩnh, cầm sổ báo cáo công việc cho Cố Vân Phàm, Cố Vân Phàm dựa vào ghế da lơ đãng nghe.

An Nhiên nói mấy lần, phát hiện ông ta không lắng nghe, cuối cùng không nhịn được mà nói: “Tổng Giám đốc Cổ, tôi có cần hẹn trước bác sĩ cho ông không?”

Cố Vân Phàm lập tức ngồi thẳng dậy: “Sức khỏe tôi rất tốt.”

An Nhiên cười nhẹ.

Cố Vân Phàm ném một quyển sách ra, nhàn nhạt giao việc: “Lý Tư Ỷ muốn đồ trang sức, cô chọn cho cô ấy đi!”

An Nhiên mỉm cười: “Tôi nghĩ nếu ngài đích thân đưa cô ấy đi chọn, cô Lý sẽ vui hơn.”

Cố Vân Phàm lại nửa nằm dựa vào ghế.

Ông ta liếc An Nhiên: “Cô không hiểu, loại phụ nữ này là kiểu được voi đòi tiên, hôm nay cô mang cô ấy đi mua trang sức, ngày mai cô ấy liền dám đòi cô mua nhẫn cho cô ấy! Phiền phức!”

An Nhiên có mấy lời không nói ra.

Cô cầm lấy quyển sách: “Được! Tôi sẽ làm!”

Đang định rời đi, Cố Vân Phàm gọi cô lại: “Chờ chút.”

Ông ta lấy một tấm thẻ từ trong ngăn kéo cho cô: “Đây là thẻ nạp tiền của nhà hàng Pháp nổi tiếng nhất thành phố, trong thẻ có hạn mức một trăm nghìn, coi như quà sinh nhật cho cô, khi nào rảnh thì dẫn Lâm Hi và dì Lâm đi thử.”

An Nhiên sửng sốt, sau đó cô mỉm cười nhận lấy: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Cổ.”

Cố Vân Phàm cũng mỉm cười: “Ra ngoài làm việc đi!”

An Nhiên quay lại văn phòng của mình, với tư cách là thư ký trưởng, cô có một văn phòng riêng rộng mười lăm mét với môi trường rất tốt.

Sau khi ngồi xuống, cô nhìn tấm thẻ rồi cất vào ngăn kéo.

Sau khi nghiên cứu quyển sách trang sức một lúc lâu, cô nhìn trúng một chiếc vòng cổ mà cô cảm thấy rất hợp với Lý Tư Ỷ, vì thế cô liền chụp ảnh chụp cho cô ấy: [ Cô thích cái này không? ]

Lý Tư Ý đang sơn móng tay trong biệt thự.

An Nhiên nhắn Zalo cho cô ấy.

Cô ấy nhìn Zalo, ngơ ngác một lúc...

Thật ra cô ấy không hề ghét An Nhiên, nhưng quan hệ giữa cô ấy và An Nhiên rất khó nói, ngày xưa cô ấy theo đuổi Hoắc Doãn Tư, An Nhiên là người được Hoắc Doãn Tư yêu, còn hiện giờ cô ấy là tình nhân của Cố Vân Phàm, và hình như An Nhiên lại là người trong lòng của Cố Vân Phàm, chỉ là ông già kia không nói ra thôi.

Nhưng Lý Tư Ỷ cô ấy cũng không tử tế.

Cô ấy biết bí mật của An Nhiên, nơi cô ở, còn cả đứa trẻ kia, nhưng hai năm qua, cô ấy không nói cho Hoắc Doãn Tư bí mật này.

Cô ấy nghĩ mình ghen tị với An Nhiên.

Nhìn An Nhiên như không có thứ gì nhưng thật ra cô có tất cả, chỉ cần cô bằng lòng, ông già kia chắc chắn lập tức muốn cưới cô.

Tâm trạng Lý Tư Ý không tốt lắm, bẩm điện thoại làm khó An Nhiên: “Tôi không muốn vòng cổ, tôi muốn nhẫn, cô hỏi xem Cố Vân Phàm có thể đưa cho tôi không?”

Không cần trực tiếp đưa, có là được.

An Nhiên không thay đổi nét mặt mà hỏi: “Cỡ tay của ngài.”

Lý Tư Ý: “Số đo mười một! Thư ký An, cô có thể làm chủ được Cố Vân Phàm sao?”

An Nhiên rất khéo léo nói: “Tổng Giám đốc Cố cho ngài mỗi tháng hai mươi triệu.

Lý Tư Ý tức giận.

Cô ấy lập tức ném điện thoại, cô ấy không thể tưởng tượng An Nhiên năm xưa rụt rè sợ hãi, sao bây giờ lại trở nên mạnh mẽ như vậy.

Buổi chiều, An Nhiên đi lấy nhẫn kim cương.

Cô đã chọn chiếc nhẫn kim cương 2 cara cho Lý Tư Ý, rất nữ tính, hẳn người phụ nữ cũng thích.

ty.

Chuyến đi này coi như là đi công tác nên cô ngồi xe công

Tài xế biết cô là tâm phúc bên cạnh Tổng Giám đốc Cổ, cũng rất khách sáo với cô, An Nhiên cũng là người tốt, khi xuống xe cô tặng đối phương chiếc bánh cuộn nổi tiếng, tài xế lão Trịnh rất vui vẻ: “Con gái tôi thích nhãn hiệu này, nhưng nó quá đắt! Thư ký An, cái này đắt quá.”

An Nhiên cười nhạt: “Đây là phúc lợi của công ty, lần sau có tôi lại cho chú Trịnh.”

Lão Trịnh vui vẻ rời đi.

An Nhiên nhìn ông ấy rời đi, lúc này mới gọi cho Giám đốc nhãn hiệu, bên kia nói đã chuẩn bị xong.

An Nhiên dẫm lên giày cao gót bước đi.

Chiếc váy vừa vặn tôn lên vóc dáng hoàn hảo của cô, khuôn mặt dịu dàng khiến khí chất càng thêm thanh nhã hơn, Tổng Giám đốc Cổ luôn lấy trang sức ở đây, Giám đốc cũng rất thích cô.

“Thư ký An, thành tích tháng này của tôi dựa vào đơn này của ngài.”

An Nhiên cười nhạt: “Ông nên cảm ơn Tổng Giám đốc Cố mới phải.”

Giám đốc vẫn thành thật: “Vậy cũng nhờ ngài nói chuyện trước mặt Tổng Giám đốc Cố thì đồ của chúng tôi mới có thể lọt vào mắt Tổng Giám đốc Cố, nhờ ngài có gu thẩm mỹ tốt nên bạn gái của Tổng Giám đốc Cố mới vui vẻ.

An Nhiên chỉ mỉm cười.

Đúng lúc này, một nhóm người đi xuống từ thang máy tầng hai, dẫn đầu là Hoắc Doãn Tư.

Cậu nhìn An Nhiên trước quầy trang sức, trước mặt cô chính là một chiếc nhẫn kim cương...

Sao, cô sắp kết hôn?

Sắc mặt Hoắc Doãn Tư khó coi.

Thư ký Nghiêm nhận ra, nhìn theo ánh mắt cậu, sau đó sửng sốt, hóa ra là An Nhiên.

Chị ấy nhìn thật lâu, không khỏi nói: “Cô ấy đã thay đổi rất nhiều.

Đẹp hơn trước, nhưng nét mặt thêm vài phần sành đời, trông cô rất quyến rũ, nhưng không biết Tổng Giám đốc Hoắc thích mặt nào hơn.

Hoắc Doãn Tư không trả lời.

Thư ký Nghiêm có năng lực đoán ý cấp trên, chị ấy suy nghĩ rồi hỏi: “Nếu không thì tôi qua mời An Nhiên lại đây ôn chuyện với Tổng Giám đốc Hoắc nhé?”

Hoắc Doãn Tư vẫn nhìn chiếc nhẫn kim cương kia, sắc mặt càng ngày càng âm trầm.

Thật lâu sau, cậu mới nhẹ nhàng thốt ra

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK