Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một câu nói đơn giản nhưng lại toát lên vẻ dịu dàng.

Ở đây có rất nhiều phóng viên nữ, họ đã ngửi ra mùi tình yêu trong câu nói này, thật ra không cần nhiều lời cũng biết Khương Lan Thính thích Hoắc Kiều…

Nhưng đã là tin tức thì phải là tin nóng!

Là người làm tin tức, mặc kệ bọn họ sống chết ra sao, chuyện phải càng lớn càng tốt.

Khương Lan Thính tự mình đưa Hoắc Kiều lên xe, lúc sắp lên xe Hoắc Kiều bỗng nói: “Thật ra tôi muốn cho anh thêm một cơ hội lựa chọn nữa! Khương Lan Thính, thật ra tôi không yếu ớt như vậy. Tôi thích thì tôi sẽ làm được, tôi không phải người không thể tóm được thứ mình muốn.”

Khương Lan Thính mỉm cười nhẹ: “Anh biết!’

Anh đột nhiên hiểu Hoắc Kiều, đột nhiên hiểu được con người chân chính của cô… Cô không tức giận có lẽ là vì thích, vậy nên cô dùng thái độ lý trí nhất để đối mặt. Dù anh có chọn Tống Thanh Thanh vì nguyên nhân nào khác, dù cô có khóc cô cũng sẽ không quay đầu cầu xin anh.

Đây chính là Hoắc Kiều.

Khương Lan Thính sờ đầu cô, tuy có quá nhiều việc cần xử lý nhưng anh vẫn thấy lòng mình nhẹ nhõm đến không thể tưởng nổi…

Anh đóng cửa xe lại, nhìn xe bảo mẫu từ từ rời đi, lúc quay đầu anh lại nhìn thấy Tống Thanh Thanh.

Tống Thanh Thanh đứng ở giao lộ.

Vẻ mặt cô ta rất đau khổ và không dám tin. Cô ta không tin Khương Lan Thính lại tự tay hủy đi tiền đồ của mình để lựa chọn Hoắc Kiều, cô ta không tin giữa Hoắc Kiều và anh không có xích mích…

Rốt cuộc cô ta làm mọi thứ vì mục đích gì?

Để hủy diệt Khương Lan Thính ư?

Không phải, đó không phải mục đích của cô ta. Cô ta chỉ muốn ở cùng anh thôi mà, dù là tình nhân ở bên ngoài của anh cũng được… Chỉ vì cô ta chưa từng gặp một người như anh, cô ta chỉ muốn có được anh thôi.

Hay bởi cô ta không có gia thế nên không xứng được ở bên cạnh anh?

Mặt Tống Thanh Thanh toàn là nước mắt, cô ta biết mình thua rồi, cô ta và Khương Lan Thính không bao giờ có thể ở bên nhau được nữa. Rõ ràng trước đó anh vẫn thích cô ta, sau khi anh và Hoắc Kiều chia tay anh còn dẫn cô ta đi ăn, lúc ấy cuộc sống hạnh phúc đến nhường nào…

Tống Thanh Thanh không thể chấp nhận kết cục này được.

Xe cộ qua lại xung quanh cô ta, cô ta thấy Khương Lan Thính tung người nhảy vào biển xe.

Một âm thanh chói tai vang lên…

Cả người cô ta bê bết máu, cô ta muốn, cả đời này Khương Lan Thính không quên được cô ta…

Xung quanh vang lên tiếng hét chói tai.

Ai cũng không ngờ Tống Thanh Thanh lại chọn cách như vậy để chấm dứt cuộc đời mình.

Quá qua loa và cũng rất đáng tiếc!

Khương Lan Thính đã chia tay với cô ta từ lâu, tuy anh vẫn còn bị cô ta uy hiếp nhưng dẫu gì họ cũng từng có một đoạn tình cảm. Lúc này anh không thể quay đầu rời đi, máu lạnh đi xử lý khủng hoảng truyền thông…

Như vậy truyền thông có lợi hại đến cỡ nào đi nữa cũng vô ích.

Anh chầm chậm đi tới, thế giới như dừng lại, chỉ còn lại màu máu đỏ tươi của Tống Thanh Thanh.

“Tội gì phải thế!”

Anh ngồi xuống bên cạnh cô ta, nhẹ nhàng nâng đầu cô ta dậy. Anh biết cô ta không còn bao nhiêu thời gian nữa… Tống Thanh Thanh vẫn nhìn anh mà rơi lệ.

Tống Thanh Thanh biết cô ta thô bỉ hơn rất nhiều so với Hoắc Kiều.

Từ bé cô ta đã được dạy rằng phải tìm cách sinh tồn, phải tìm một người đàn ông có điều kiện tốt để gả cho. Khương Lan Thính lại chính là người đàn ông tốt nhất cô ta gặp được ở đời này, nhưng cô ta không có bản lĩnh để ở lại bên cạnh anh.

Cô ta cũng biết anh không tin cô ta thật lòng thích anh.

Người ngoài cũng không tin.


Phải, cô ta thích anh, gồm cả bề ngoài và gia thế của anh… Nhưng như thế thì sao, những thứ ấy cũng chính là một bộ phận của Khương Lan Thính mà, tại sao cô ta không thể thích?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK