Chỉ gặp nhau hai lần duy nhất, trông sắc mặt anh rất tệ, thậm chí anh vừa đặt người xuống gối đã ngủ say ngay.
Ôn Noãn không hỏi thêm câu nào nữa.
Cô luôn ở vào thế yếu trong mối quan hệ này, không có lối thoát, mối quan hệ của cô và anh mỏng manh đến mức...
Thương anh nhưng không có tư cách chính đáng!
Ôn Noãn có lúc nghĩ, có lẽ trong tiềm thức của cô, cô đã từ bỏ hy vọng, kiên trì đến hôm nay chỉ là chờ đợi kết quả mà thôi!
……
Ôn Noãn không ngờ rằng Hoắc Chấn Đông sẽ tìm gặp cô.
Thư ký của Chủ tịch Hoắc thị đã đích thân ngồi xe đến đón Ôn Noãn, lịch sự nói: “Cô Ôn, Chủ tịch chúng tôi muốn gặp cô!”
Nửa tiếng sau, Ôn Noãn đã ngồi trong văn phòng làm việc của Hoắc Chấn Đông.
Hoắc Chấn Đông rất xem trọng Ôn Noãn, ông bảo thư ký ra ngoài, tự mình pha một tách cà phê cho Ôn Noãn, cười nói: “Chú nghe con bé Minh Châu đó nói cháu thích cà phê Mandheling nên đã đặc biệt nhờ thư ký mua hạt cà phê, cháu hãy uống thử.”
Đáng ra Ôn Noãn thấy vừa mừng vừa lo.
Nhưng cô cũng biết, người có địa vị như Hoắc Chấn Đông sẽ không dễ gì mà nhún nhường như vậy được.
Đây không hẳn là điều tốt!
Quả nhiên, sau khi Hoắc Chấn Đông nhẹ nhàng đặt tách cà phê xuống.
Ông ngồi đối diện với Ôn Noãn, thoải mái nói: “Sao mấy ngày nay không đến nhà chơi? Ngày nào Minh Châu cũng nhắc đến cháu, bác gái cũng mong cháu đến ăn cơm.”
Ôn Noãn không biết phải phản ứng thế nào.
Hiện giờ cô và Hoắc Minh đều không thấy được tia hy vọng nào.
Làm sao một con cá sấu lớn trong giới doanh nhân như Hoắc Chấn Đông lại không hiểu được tâm tư của một cô gái nhỏ?
Ông cũng hiểu tính của con trai mình!
Ông rất thích cô gái Ôn Noãn này, vừa xinh đẹp, tính tình lại mạnh mẽ hơn vợ ông...
Kiều An gây rối, Hoắc Minh lại không bao giờ trở về nhà.
Hoắc Chấn Đông ngoảnh mặt làm thinh, đã nhìn thấu hết, ra tay quyết đoán.
Ông đẩy một lá thư mời đến trước mặt Ôn Noãn, ôn hòa mỉm cười: “Đây là thư mời nhập học vào Học viện âm nhạc hàng đầu của nước Pháp, chú không có ý gì khác… Mấy ngày nay đã khiến cháu chịu thiệt thòi, chi bằng ra nước ngoài hai năm để khuây khỏa, khi việc học của cháu kết thúc và vụ án của nhà họ Kiều giải quyết xong, món ân tình lớn giữa hai gia đình cũng đã trả hết! Khi đó, tuổi của cháu và Hoắc Minh cũng thích hợp để kết hôn và sinh con.”
Cả người Ôn Noãn lạnh ngắt.
Cô không phải là người không hiểu lý lẽ, cô hiểu ý của Hoắc Chấn Đông.
Giao tình giữa hai nhà Hoắc Kiều sẽ không vì cô mà tan vỡ.
Vì vậy, chỉ có thể để cô chịu thiệt thòi.
Nếu cô rời khỏi thì Kiều An sẽ không làm chuyện quá quắt nữa, Hoắc Minh sẽ bớt chịu khổ hơn! Nhìn xem, thật là một sự sắp xếp tốt, mọi mặt đều chu đáo, ngoại trừ một điều... Rõ ràng không phải lỗi của cô, nhưng cuối cùng chỉ có cô là người phải hy sinh!
Những người khác vẫn yên lành...
Người phải đi xa tha hương cũng chỉ có mình cô!
Ôn Noãn đau đến quên cả thở!
Văn phòng làm việc rộng lớn và sang trọng rơi vào sự yên tĩnh rất lâu, Hoắc Chấn Đông không hề thúc giục, dường như ông đối với cô gái này vô cùng kiên nhẫn...
Cuối cùng Ôn Noãn ngước mắt lên.
Cô khó khăn nói: "Cháu cần phải suy nghĩ thêm."
Khi cô đứng dậy, sắc mặt cô đã tái nhợt như tờ giấy.