Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông nhận điện thoại, bởi vì là cuộc gọi quốc tế, trong điện thoại vang lên tiếng xào xạc.

Giọng Hoắc Minh cũng có chút mệt mỏi.

Anh nói: "Minh Châu sinh con gái! Tên là Lục U”

Sinh rồi, tên là Lục U...

Tay Lục Khiêm cầm điện thoại di động, run rẩy kịch liệt, cho nên hơn nửa ngày cũng không thốt ra được một chữ...

cậu.”

Hoặc Minh dừng một chút: "Cậu, Thước Thước rất nhớ

Lục Khiêm hơi nhắm mắt lại.

Hoắc Minh còn nói: "Tuần sau Ôn Noãn sẽ bay sang, cháu bảo cô ấy mang theo ảnh em bé qua.

Lục Khiêm nhẹ giọng nói.

Hoắc Minh trầm mặc một lúc lâu: "Dù thế nào đi nữa, cậu, cháu hy vọng cậu có thể sống thật tốt.

Ngoại trừ vướng mắc tình cảm với Minh Châu.

Lục Khiêm là một người rất tốt, nửa đời trước ông đã phải hy sinh quá nhiều, không nên có kết cục ảm đạm như vậy.

Mũi Lục Khiêm có chút cay cay.

Lúc ông cúp điện thoại, hèn mọn đến mức không dám yêu cầu nói với Minh Châu một câu.

Thư ký Liễu bên cạnh nghe không rõ.

Anh ta hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?”

Lục Khiêm vịn mép giường, chậm rãi ngồi ở bên giường, hơn nửa ngày ông mới ngước mắt nhẹ giọng nói: "Tôi lại làm bố rồi, Minh Châu đã sinh con... Là con gái, tên là Lục U!"

Thư ký Liễu lập tức vui vẻ hẳn lên.

Anh ta vung nắm đấm.

"Thật tốt quá! Ngày đầu tiên của năm mới chính là điềm tốt! Hơn nữa cái tên này thật sự rất hay, cậu đúng là người có văn hóa, cái tên này vừa nghe đã cảm thấy khí phách!"

Lục Khiêm cầm lấy máy bay giấy, nhẹ nhàng vuốt ve.

Ông muốn bay về thăm mấy mẹ con.

Dù là chỉ nhìn qua một cái cũng quá đủ rồi.

Thư ký Liễu ở bên nhẹ nhàng nói: "Ngài đang nhớ Minh Châu phải không!”

Lục Khiêm tựa như gật đầu.

Đã lâu lắm rồi ông không nhìn thấy cô, có khi gần nửa năm rồi, ngay cả giọng nói của cô cũng không được nghe, chắc chắn cô hận ông rất nhiều, còn có nhóc con ngốc nghếch kia nữa, nhất định cũng sẽ hận người bố như ông.

Thư ký Liễu đi tới rót một ly nước lọc.

Anh ta suy nghĩ một hồi lâu, cười nói: "Hôm nay là ngày vui của ông Lục, thật là trùng hợp, tôi cũng có một chuyện muốn chia sẻ với ngài.”

Lục Khiêm cười nhạt: "Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?”

Thư ký Liễu đặt cốc nước vào tay ông, thần bí nói: "Vợ tôi vẫn luôn muốn có một đứa con gái, bây giờ Manh Manh tới đây không phải là có sẵn rồi sao, tranh thủ hai ngày lễ mừng năm mới này, tôi muốn làm cho xong mọi chuyện, vừa vặn cùng ông Lục ngài đây nhân đôi hạnh phúc!"

Hai mắt Lục Khiêm có chút ẩm ướt.

Ông biết, thư ký Liễu vì ông mới nhận nuôi Manh Manh.

Ông cảm thấy không xứng đáng với vị cấp dưới cũ này.

Nếu thư ký Liễu vẫn ở lại văn phòng, cuộc sống sẽ trôi qua rất thoải mái, nhưng anh ta đã theo ông sang nước ngoài đón năm mới ở nơi băng tuyết ngập trời này... Anh ta còn muốn nhận nuôi Manh Manh.

Thư ký Liễu thấy ông không nói gì, vội la lên: "Tại sao tôi lại không thể nuôi nó cơ chứ? Chẳng lẽ tôi không đau lòng cho con của Lục Quân được sao? Đứa nhỏ kia bị bảo mẫu véo đến mức cả người xanh tím chẳng có chỗ nào lành lặn, làm sao tôi không lo lắng được chứ?"

Lục Khiêm cười ảm đạm.

Mỗi ông rất khô, nhưng lúc uống nước lại rất cẩn thận, chỉ nhấp môi một chút.

Lúc lâu sau ông mới nói: "Cũng được!”

Thư ký Liễu đỡ ông nằm xuống.

“Ngài chỉ cần chăm sóc thân thể thật tốt, chờ khỏi bệnh sẽ quay về thành phố B tìm cô Minh Châu, còn có Tiểu Thước của chúng ta, cả Tiểu Lục U nữa... Những thứ khác ngài đừng nghĩ tới, cứ để tôi lo

Lục Khiêm nằm xuống.

Cơ thể ông cực kỳ gầy gò, nằm ở đó giống như người giấy.

Ông khẽ mỉm cười.

Khi nào khỏi bệnh thì quay lại tìm họ.

Bệnh của ông nhất định sẽ khỏi.

Ông trằn trọc không ngủ được, bác sĩ thường phải tiêm thuốc an thần cho ông, nhưng hôm nay ông lại từ chối... Ông nằm nghiêng, mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Ông mong điện thoại di động sẽ vang lên.

Ông nhịn không được muốn gọi, nhưng trong đầu lại lóe lên đánh giá của bác sĩ.

Lục Khiêm giơ tay.

Ông nhẹ nhàng ấn chuông đầu giường, gọi bác sĩ tới, bình tĩnh nói: "Hãy giúp tôi bình tĩnh lại.”

Bệnh viện tư nhân thành phố B.

Lúc Minh Châu tỉnh lại đã là buổi chiều.

Tuyết đã ngừng rơi, thời tiết trong xanh, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên giường, làm cho người ta cảm thấy ấm áp.

Bên giường cô đặt một cái nôi trẻ em màu hồng.

Em bé đang ngủ say.

Lục U cũng được kế thừa gen của nhà họ Lục, làn da trắng nõn, mái tóc màu nâu.

Vô cùng xinh đẹp.

Hoắc Chấn Đông trêu chọc đứa bé, khó chịu nói: "Trong số nhiều đứa trẻ như vậy, chỉ có Tiểu Hoắc Kiều giống nhà họ Hoắc chúng ta, những đứa trẻ khác... Mọi người đếm đi, từ Hoắc Tây đến Thước Thước rồi đến Hoắc Doãn Tư, đứa nào cũng mang gen của nhà họ Lục!"

Ông nói xong, oán hận nhìn Hoắc Minh.

Hoắc Minh khom lưng, dịu dàng nhìn đứa bé.

Đại khái là đã làm bố, vẻ mặt của anh thành thục hơn một chút, nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt đứa bé, thuận miệng hỏi lại bố của mình: "Bố không thích sao?"

Hoắc Chấn Đông sờ sờ mũi.

Làm sao dám nói không thích được, tiểu Hoắc Tây sẽ là người đầu tiên không buông tha cho ông.

Minh Châu nằm, im lặng...

Cửa phòng bệnh cẩn thận mở ra, Ôn Noãn xách bình giữ nhiệt đi vào, theo sau là Thước Thước.

Mở ra, là canh cá tươi.

Rất thích hợp cho sản phụ.

Minh Châu cười yếu ớt: "Thơm quá! Em có thể uống hai bát.”

Ôn Noãn vuốt tóc cho cô ấy: "Uống chậm một chút, ngày nào cũng có mà!”

Minh Châu củi đầu uống một ngụm nhỏ, rũ mi.

Cô ấy uống xong canh, Tiểu Lục U cũng đói bụng, khóc nức no.

Chị dâu ôm đứa bé cho Minh Châu.

Người nhà họ Hoắc lảng tránh đi ra ngoài, công ty Hoắc Chấn Đông còn có việc nên rời đi trước.

Hoắc Minh vốn định hút điếu thuốc lá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK